“Nếu lấy Thủ Sinh và Thiếu Huyền làm gương, bọn họ sẽ càng cố gắng hơn.” Nghe nói đám binh sĩ đang học hành rất hăng hái, Thẩm Đường tò mò hỏi một câu rồi mới biết nguyên nhân, liền mỉm cười trò chuyện: “Một người, từ tuổi thơ đến thiếu niên là giai đoạn vàng để học chữ, lớn thêm chút nữa thì học cái gì cũng khó vào, hiệu suất cũng kém hơn hồi còn nhỏ. Học văn không nổi thì luyện võ cũng tốt.”
Cánh cửa của Văn Tâm vốn đã quá cao rồi.
So với nó thì Võ Đảm lại dễ tiếp cận hơn đôi chút.
Tuổi tác binh sĩ lớn, dĩ nhiên chẳng thể đạt được cảnh giới cao siêu gì, nhưng vẫn có cơ hội ngưng tụ Võ Đảm. Cho dù chỉ là Công Sĩ Mạt lưu, thì năng lực sinh tồn cũng đã vượt trội hơn người thường rất nhiều. Dĩ nhiên, muốn ngưng tụ được Võ Đảm thì cần số quân công và võ vận cũng không ít.
Cái này thì chỉ có thể dựa vào vận may và liều mạng nơi chiến trường mà thôi.
Thẩm Đường sẽ không bạc đãi bất cứ binh sĩ nào chiến đấu vì nàng, bất kể là xuất thân cao hay thấp, tuổi tác lớn hay nhỏ, thiên phú mạnh hay yếu, trong doanh trại hay trên chiến trường, chỉ xét thực lực và chiến công. Mọi chuyện đều dựa vào công lao mà ban thưởng, không nhìn thứ khác.
Lâm Phong nói: “Đại ca Thủ Sinh và Thiếu Huyền tỷ tỷ không thể dùng làm gương sáng để mà công khai được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT