Nghe xong câu nói đó, Thẩm Đường lập tức cảm thấy không vui.

Bảo cô hát không hay thì cô có thể nhịn, nhưng dám nói tranh của cô vẽ không ra gì thì cô không thể nào nhịn nổi, vì đó là kỹ năng cô từng dựa vào để kiếm sống!

Không thể nào nghi ngờ về chuyên môn của cô được!

Cô phản pháo ngay: “Tranh của ta thì có gì mà không được chứ?”

Kỳ Thiện thậm chí còn muốn hỏi ngược lại ——

Ngươi vẽ trông có ra hồn gì không?

Nhìn thì chẳng khác nào những nét vẽ ngẫu hứng của một đứa trẻ ba tuổi.

Hắn thẳng thắn: “Chỗ nào cũng sai, chẳng có điểm nào coi được.”

Vị họa sư dạy tranh cho Thẩm tiểu lang quân này đúng là kẻ hại người.

Thẩm Đường đập mạnh tay lên bàn vẽ, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, thách thức: “Kỳ Nguyên Lương, nếu ngươi giỏi thì ngươi cứ vẽ thử xem!”

Thấy Thẩm Đường vẫn cố chấp, Kỳ Thiện cũng bị khơi dậy ý chí hơn thua bấy lâu. Hắn lập tức cầm bút, tay kia trải giấy vẽ mới ra, rồi bắt đầu vẽ mà không cần suy nghĩ: “Thẩm tiểu lang quân đã nhiệt tình mời, Thiện đành phải mạo muội thể hiện chút tài mọn vậy.”

Vài nét bút đã phác họa ra bức tranh sơn thủy chim hoa.

Đừng nghĩ hắn vẽ đơn giản, nhìn như chỉ vài nét bút qua loa nhưng lại khiến người ta có cảm giác rằng mình cũng có thể làm được. Nhưng so với bức tranh "người que" của Thẩm Đường thì đúng là khác nhau một trời một vực. Kỳ Thiện hài lòng đặt bút xuống, may mà kỹ năng của hắn vẫn chưa đến mức thoái hóa quá nhiều.

Thẩm Đường hừ một tiếng, thách thức: “Chỉ thế thôi á?”

Kỳ Thiện: “...”

Chênh lệch thế này mà còn cố chấp?

“Dù tại hạ không có năng khiếu, nhưng dù sao thì những năm nay cũng bôn ba khắp nơi, kỹ năng có phần mai một, nhưng so với Thẩm tiểu lang quân…” Kỳ Thiện bỏ lửng, hàm ý để người nghe tự ngẫm. Chỉ cần không mù thì ai cũng nhận ra bức nào tốt hơn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Ít ai biết rằng hồi thiếu niên, hắn vẽ còn tốt hơn thế nhiều.

Từng có danh họa nhận xét tranh của hắn đạt đến tinh thần của câu thơ từ bức họa nổi tiếng của Ma Cật cư sĩ: "Xa trông núi có màu, gần nghe suối lặng im, xuân qua hoa vẫn đó, người đến chim chẳng kinh." Chỉ tiếc rằng thế gian không có "họa linh" hay "họa tâm", nếu có thì chắc chắn phẩm chất bức họa của hắn sẽ vô cùng xuất sắc.

Ai ngờ Thẩm Đường vẫn cố chấp, không chịu thua, còn bồi thêm một câu: “Hừ, giờ là lúc để ngươi thấy được kỹ năng vẽ thật sự của ta.”

Kỳ Thiện lập tức bị khơi dậy hứng thú: “Rừa mắt mong chờ.”

Thẩm Đường cầm bức vẽ người que của mình, bắt đầu vẽ thêm vào những chỗ phác thảo. Trông cô đầy tự tin, như thể sắp khiến Kỳ Thiện phải thay đổi cách nhìn. Kỳ Thiện đứng dậy nhường chỗ, để cô thoải mái thể hiện, nhưng càng nhìn, biểu cảm của hắn càng trở nên kỳ lạ.

Ban đầu, hắn tưởng Thẩm tiểu lang quân định chơi chiêu "muốn nâng thì phải hạ xuống trước", lợi dụng sự đối lập giữa trước và sau để thể hiện tài năng biến phế thành thần.

Nhưng kết quả—

Vẫn chỉ là một bức vẽ người que, chỉ là giờ có thêm nhiều chi tiết hơn. Tuy nhiên, nhân vật vẫn là một cái đầu tròn đen thô kệch, thân hình và tứ chi chỉ là vài nét nguệch ngoạc đơn giản. Nếu có gì khác biệt, có lẽ là bầu không khí “nôn nóng” trong tranh càng ngày càng tăng.

Lại còn rất… kệch cỡm.

Kỳ Thiện ngồi đó, nhìn suốt nửa khắc đồng hồ, thấy Thẩm Đường vẽ xong một chuỗi hành động của những người que: vào cửa, cởi áo, trèo lên giường tạo dáng, rồi có thêm một người que khác cũng cởi áo, cũng trèo lên giường, cũng tạo dáng giống y như vậy…

Đột nhiên, Kỳ Thiện nắm lấy cổ tay Thẩm Đường, ngăn cô vẽ tiếp.

Hắn trợn mắt hỏi: “Ngươi đang vẽ cái gì vậy?”

Thẩm Đường đáp lại hết sức thản nhiên: “Tranh bí diễn đồ chứ gì nữa.”

Kỳ Thiện suýt nữa thì mất kiếm soát trong lời nói: “…”

Hắn không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Đường rồi nhìn lại chuỗi người que liên kết lại với nhau trên bức tranh, như thể chúng có thể động đậy được. Cổ họng hắn nghẹn lại, không thốt nổi nên lời. Kỳ Thiện có nằm mơ cũng không nghĩ ra được rằng, Thẩm tiểu lang quân lại đang vẽ một bức bí diễn đồ có hành động!

(╯‵□′)╯┻━┻

Kỳ Thiện cố nén cơn giận lại, gân xanh trên trán không ngừng giật giật.

Hắn không biết nên trách Thẩm tiểu lang quân không chịu học hành đàng hoàng mà đi vẽ bí diễn đồ, hay trách cậu ta có can đảm đem bức vẽ tệ hại đó ra khoe.

Hắn hít sâu một hơi, cười mà như không: “Nếu bí diễn đồ nào cũng như bức của ngươi, có lẽ thiên hạ chẳng còn ai hứng thú với chuyện nam nữ nữa.”

Muốn ý cảnh thì không có ý cảnh, muốn mơ hồ thì cũng chẳng mơ hồ.

Nếu tân lang tân nương mà dùng bức tranh này làm tài liệu học hỏi, chắc là đến lúc mái đầu bạc phơ mà họ cũng không thể hiểu nổi “hòa hợp âm dương” nghĩa là gì.

Thẩm Đường: “…”

Gã này độc miệng đến thế mà chưa bị đánh chết sao?

Cô nghiêm túc nói: “Nguyên Lương, chẳng qua là ngươi không biết thưởng thức mà thôi.”

Nhìn cô vung bút vẽ, vận bút trơn tru mà dứt khoát.

Thử nhìn xem, đường nét này, bố cục này, ý cảnh này!

Nếu vẽ dở, làm sao cô có thể dựa vào việc vẽ tranh mà kiếm sống được?

Lần này đến lượt Kỳ Thiện cạn lời.

Hắn chợt nhận ra, Thẩm tiểu lang quân không phải là kiểu cố chấp không chịu thừa nhận, mà vẻ mặt của cô lại thật sự tràn đầy tự tin, đôi mắt nhìn hắn như thể đang trách hắn có vấn đề về thẩm mỹ. Dường như cô không cố chối bỏ sự thật, mà là thật lòng tin rằng—

Kỳ Thiện chợt nảy ra một suy nghĩ điên rồ — Thẩm tiểu lang quân không hề biết rằng mình vẽ dở tệ, mà còn nghĩ rằng bản thân mình vẽ đẹp?

Hắn khéo léo hỏi dò, kết quả đúng là như vậy.

Một khoảng im lặng kéo dài, hắn không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hắn nhìn lên đầu của Thẩm tiểu lang quân, ánh mắt lộ rõ vẻ thương hại, hứa với cô: “Đợi đến khi ta dư dả, ta nhất định sẽ tìm một vị lương y đến khám cho ngươi, chữa sớm thì còn có hy vọng, để lâu e là bệnh tình sẽ bị chậm trễ.”

Thẩm Đường: “…”

Trực giác mách bảo cô rằng lời Kỳ Thiện vừa nói chẳng phải ý tốt gì.

Có phải hắn đang chửi xéo đầu óc cô có vấn đề không?

Kỳ Thiện biết điều, trước khi Thẩm Đường kịp phát nổ, hắn liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Thẩm tiểu lang quân, sao bỗng nhiên ngươi lại có hứng thú với bí diễn đồ thế?”

Nói Thẩm tiểu lang quân háo sắc thì không đúng, người ta đã vẽ ra một bức tranh như thế này mà còn thấy đẹp, cũng không biết là tên ăn chơi trác táng của nhà nào mà lại có thẩm mỹ như thế này?

Nhưng nói cô đàng hoàng tử tế… thì cũng không hợp lý. Có chính nhân quân tử nào vừa vẽ tranh bí diễn đồ trước mặt người khác mà mặt không hề biến sắc, chẳng chút xấu hổ nào không?

Thẩm Đường đáp: “Ta nhận việc ở tiệm sách, vẽ tranh cho một quan nhi ở Nguyệt Hoa Lâu. Tiền thù lao không tệ đâu.”

Cuộc sống không dễ dàng, Thẩm Đường thầm than.

Vẻ mặt Kỳ Thiện càng lúc càng kỳ lạ. Hắn hỏi một câu rất quan trọng: “Chưởng quầy ở tiệm sách, ông ta không kiểm tra tài vẽ của ngươi à?”

Từ bao giờ mà mấy vị chưởng quầy lại dễ tính như vậy?

Hắn nhớ lại lúc mình còn gặp khó khăn, hắn cũng từng đến các tiệm sách nhận việc, thường là sao chép sách vở hoặc viết thư nhà. Nếu nhận vẽ chân dung thì thù lao sẽ khá hơn, nhưng các kỹ viện lại là nơi trả nhiều tiền nhất, bởi đó là công việc có sức cạnh tranh cao.

Nhưng những đồng tiền đó không dễ kiếm.

Người ta trả nhiều tiền, yêu cầu cũng rất khắt khe. Sao Thẩm tiểu lang quân lại có thể dựa vào kỹ năng vẽ tệ hại này mà được nhận việc?

Thẩm Đường đáp: “Không có mà.”

Kỳ Thiện kinh ngạc, sợ rằng Thẩm Đường đã bị lừa, bèn bảo: “...Ngươi thử kể lại cho ta nghe tình huống lúc đó xem.”

Thẩm Đường thành thật kể lại mọi chuyện.

Nghe xong, Kỳ Thiện lập tức hiểu ra vấn đề.

Toàn là nhờ vào may mắn và chưởng quầy bị hoa mắt mà thôi.

Chưởng quầy có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng vị quan nhi kia chắc chắn sẽ không dễ tính như vậy. Phải biết rằng bức tranh này sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn, danh tiếng và cả sĩ diện của hắn ta. Không đời nào hắn ta lại dễ dãi. À, mà giấy rồi bút mực trên bàn của Thẩm tiểu lang quân từ đâu mà ra nhỉ?

Thẩm Đường khó chịu: “Ta dựa vào bản lĩnh của mình để nhận việc, Nguyên Lương, ngươi nói vậy thật chẳng có tí trượng nghĩa nào…”

“Tại hạ cũng chỉ suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của Thẩm tiểu lang quân mà thôi. Nếu ngươi thật sự mang mấy bức tranh này đi giao cho khách, tin ta đi, vị quan nhi kia sẽ nổi giận mà gọi hết đám tay chân của Nguyệt Hoa Lâu tới đánh ngươi một trận thừa sống thiếu chết đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play