“Chưởng quầy.”
Cô buộc Mô Tô trước cửa tiệm sách rồi nhanh chân chạy vào. Chưởng quầy đang cúi đầu tính sổ sách thì nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên thì ngẩng lên nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục cúi đầu, ngón tay lướt nhanh trên bàn tính kêu lạch cạch lạch cạch. Ông ta thản nhiên hỏi: “Khách quan muốn mua sách gì?”
Thẩm Đường giơ tay chỉ về tấm bảng bên ngoài.
Trên đó là thông báo thu mua bản thảo với giá cao.
“Chưởng quầy, nơi này thu mua tranh đúng không? Giá cả thế nào?”
Vừa dứt lời, ngón tay đang lướt nhanh của chưởng quầy bỗng khựng lại, tiếng “lạch cạch” của bàn tính cũng đột ngột dừng, nhưng dư âm kéo dài như thể còn vang vọng.
Ông ta ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên mặt Thẩm Đường, như muốn xác nhận điều gì, rồi nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Khách quan muốn bán tranh?”
Thẩm Đường gật đầu: “Đúng đúng, ta muốn thử xem sao.”
Ai ngờ chưởng quầy lại lắc đầu: “Khách quan, tranh tiệm ta thu có lẽ không hợp với ngài. Ngài có thể đi thử tiệm khác xem.”
“Ta vẽ, ngài mua, sao lại không hợp chứ?”
Chưởng quầy bật cười, cảm thấy thiếu niên này có lẽ còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện, liền đổi sang giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Chuyện là thế này, tiệm ta thường tìm những họa sư đã có tuổi, đã lập gia đình, tranh vẽ không cần quá xuất sắc, chỉ cần có thể nhìn được. Nhưng quan trọng nhất vẫn là tuổi tác và kinh nghiệm.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T
Thoạt đầu Thẩm Đường chưa hiểu ngay, nhưng khi nghe tới “tuổi tác và kinh nghiệm” thì biểu cảm trên mặt cô trở nên kỳ lạ.
Cô khẽ nhíu mày, rồi cũng tế nhị đáp lại: “À à à, hóa ra là vậy. Khụ khụ, ý của chưởng quầy ta hiểu rồi. Nhưng thật ra đôi khi tuổi tác và kinh nghiệm không quan trọng bằng kiến thức và tầm nhìn đâu.”
Chưởng quầy nghẹn lời: “Ngươi hiểu?”
Thẩm Đường hỏi lại: “Vì sao ta lại không hiểu?”
Dù gì trong miệng Kỳ Thiện, cô cũng được gán cho cái danh “thiếu gia phong lưu, cười đùa với mỹ nhân, du hí nhân gian,” “Ăn chơi trác táng”, nếu cô mà không hiểu thì chẳng phải đã làm mất mặt cái nhân thiết mà Kỳ Nguyên Lương đã tự thêm vào cho cô sao? Thẩm Đường thầm nghĩ, có lẽ kiếp trước cô cũng từng dựa vào mấy bức tranh này kia kia nọ mà sống qua ngày.
Nói cho cùng, trước khi xuyên không, cô cũng là một họa sư bình thường, dựa vào tay nghề để nuôi sống bản thân.
Trong những ký ức ít ỏi mà cô còn giữ lại, lĩnh vực mà cô làm ăn cũng khá rộng rãi — từ những bức chân dung rẻ tiền cho đến các đơn hàng thương mại có giá cao, cô đều đã từng làm qua. Dù là tranh học thuật hay giải trí, cô đều đã nhúng tay vào.
Nói về kỹ năng vẽ, cô không thể so với những họa sư bậc thầy khiến người ta phải cúi mình, nhưng để kiếm sống thì chắc chắn không phải vấn đề.
Cô luôn có một niềm tin bí ẩn vào kỹ năng nghề nghiệp của mình.
Chưởng quầy hơi sững sờ, chẳng lẽ ông ta đã nhìn nhầm?
Nhớ lại tấm biển thông báo đã treo mấy ngày mà chẳng ai đến tự ứng cử, trong khi khách hàng thì cứ thúc giục gấp gáp, lần này có người đến, cứ thử xem sao cũng tốt. Dù gì cũng là nộp tranh trước, trả tiền sau, nếu vẽ không đạt yêu cầu hoặc khách hàng không vừa ý thì ông ta cũng chẳng thiệt hại gì.
Sau một lúc trầm ngâm, chưởng quầy quyết định cho Thẩm Đường thử một lần.
Một vài điều cần nói rõ trước, như cách thức thanh toán và yêu cầu về nội dung tranh. Lần này khách hàng muốn một bộ bí diễn đồ* có yêu cầu cụ thể. Vị khách là quan nhi đầu bảng của Nguyệt Hoa Lâu, muốn lấy chính mình làm nhân vật chính, vẽ một bộ tranh bí diễn đồ “gợi cảm mà không dung tục.”
(*Bí diễn đồ là một thuật ngữ để chỉ những bức tranh hoặc hình ảnh mang tính chất gợi cảm, tình dục được vẽ hoặc khắc trong thời kỳ cổ đại, đặc biệt phổ biến ở Trung Quốc. Những bức tranh này thường mô tả các cảnh quan hệ tình dục hoặc gợi cảm giữa các cặp đôi, đôi khi mang yếu tố nghệ thuật tinh tế hoặc dung tục, tùy thuộc vào mục đích và đối tượng sử dụng.)
Thẩm Đường tạm thời không chú ý đến những chi tiết khác.
Cô chỉ nghe thấy ba chữ “Nguyệt Hoa Lâu”— đúng là trùng hợp, đó chính là nơi mà Chử lão tiên sinh đang làm việc.
“Nguyệt Hoa Lâu là ba chữ này à?”
Cô dùng ngón tay thay bút, nhúng nước trà rồi viết ba chữ “Nguyệt Hoa Lâu” lên mặt bàn gỗ, nét chữ bay bổng, đầy hào khí, tuy phóng khoáng nhưng không loạn, tổng thể trông rất mượt mà và đẹp mắt.
Chưởng quầy thấy vậy liền sáng mắt, trong lòng càng thêm mong đợi.
Chữ đã như vậy, chắc hẳn tranh cũng không tầm thường.
“Đúng đúng, chính là Nguyệt Hoa Lâu đó.”
Toàn Hiếu Thành cũng chỉ có một Nguyệt Hoa Lâu này.
Thẩm Đường lại hỏi: “Vẽ bí diễn đồ thì không vấn đề, các yêu cầu khác cũng được, nhưng— ta chưa gặp người mà ngài nói đến.”
Chưởng quầy phất tay đáp: “Chuyện đó không cần lo.”
Thông thường, chủ nhân của bức tranh sẽ gặp mặt họa sư một lần, nếu không quá nổi tiếng, họ còn sẽ ăn vận cẩn thận để làm mẫu cho họa sư vẽ sao cho thật đẹp.
Phải biết rằng, không phải ai trong kỹ viện cũng mời họa sư vẽ tranh bí diễn đồ được, chỉ có đầu bảng hoặc sắp thành đầu bảng mới được đối xử như vậy. Đây cũng là cách để họ quảng bá tên tuổi.
Một là củng cố danh tiếng, hai là thu hút thêm khách mới.
Nếu tranh bí diễn đồ vẽ đẹp, bán chạy, về sau dù có già đi, nhan sắc tàn phai thì cũng có thể dựa vào tranh mà kiếm thêm chút đỉnh.
Tóm lại—
Giống như chụp một bộ ảnh chân dung cá nhân.
Không phải để dạy dỗ điều gì, mà là để tôn lên vẻ đẹp của người trong tranh.
Thẩm Đường ngộ ra: “Vậy để ta đến sau nhé?”
Chưởng quầy cười: “Sau cái gì mà sau? Bây giờ đi là hợp nhất.”
Thẩm Đường ngạc nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài bầu trời nắng gắt.
“Bây giờ? Ban ngày?”
Dù trí nhớ có không nhiều, cô cũng biết ban ngày không phải thời gian thích hợp lắm.
Chưởng quầy cười: “Vị quan nhi đầu bảng đó đang rất nổi tiếng, nếu ngươi đến vào ban đêm, hắn bận tiếp khách còn không kịp, nói gì đến vẽ tranh? Chỗ đó loạn lắm, không thích hợp cho ngươi đến vào ban đêm. Ban ngày là thời điểm tốt nhất.”
Thẩm Đường không có ý kiến gì về chuyện này.
Chỉ là—
“Chưởng quầy có vẻ rất quen thuộc với Nguyệt Hoa Lâu nhỉ?”
Chưởng quầy thuận miệng đáp: “Quen thuộc thì không dám nói, nhưng vì ở Hiếu Thành có nhiều nơi như vậy, mỗi nhà ta đều có hợp tác đôi chút, chẳng qua Nguyệt Hoa Lâu nổi tiếng và làm ăn tốt nên ta tiếp xúc nhiều hơn thôi.”
Thẩm Đường gật gù suy nghĩ, rồi hỏi: “Nếu... ta muốn mua lại một tạp dịch của Nguyệt Hoa Lâu thì cần khoảng bao nhiêu tiền?”
Chưởng quầy thấy cô hỏi nghiêm túc, trong đầu liền tự tưởng tượng ra một màn kịch “em dâu sa ngã, họa sư nghèo hào hiệp ra tay chuộc thân.” Dù sao, trừ lý do này ra, bình thường chẳng ai lại bỏ tiền ra để mua người làm ở nơi đó cả.
“Chuyện này thì còn tùy thuộc vào người tạp dịch đó là nam hay nữ, già hay trẻ, tình trạng khác nhau, giá cả cũng khác nhau.” Vì đã tìm được họa sư phù hợp cho khách, tâm trạng chưởng quầy rất tốt, không ngại chuyện Thẩm Đường hỏi han thêm mà trả lời: "Nhưng ở những nơi hỗn tạp như vậy ai cũng biết, ngoại trừ nước da trắng, còn lại đều là một màu đen thui cả. Họ hét giá ghê gớm lắm, dù chỉ là một người tạp dịch, nhưng giá có khi gấp ba, gấp năm lần bình thường.”
Thẩm Đường lẩm bẩm: “Cũng đúng, muốn thoát khỏi nơi ăn tươi nuốt sống như vậy thì đúng là khó khăn, ít nhiều cũng phải bị lột một lớp da.”
Cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Nếu Chử lão tiên sinh đồng ý, cô sẽ mua ông ấy.
không biết vị “NPC dẫn đường” Kỳ Nguyên Lương này sẽ bay đi đâu vào ngày nào, nhưng nếu mua được Chử lão tiên sinh, chẳng phải cô đã có người thay thế Kỳ Thiện sao?
Cô không biết địa chỉ nhà Chử lão tiên sinh, nhưng nếu đến nơi làm việc của ông, chắc chắn sẽ gặp được. Chạy trời sao khỏi nắng.
Thẩm Đường cứ tưởng chưởng quầy nói “Ở Hiếu Thành có nhiều nơi hỗn tạp như vậy” chỉ là một cách nói cường điệu nhưng ai mà ngờ đó lại là sự thật. Trung tâm Hiếu Thành, có đến năm dãy phố dài với những cửa tiệm san sát kinh doanh loại hình này.
Nhưng vì là ban ngày nên đường phố vẫn có phần vắng lặng.
Cô sửng sốt: “Nhiều, nhiều thế này sao?”
Chưởng quầy thấy cảnh này nhiều đã quen, chỉ thản nhiên đáp.
“Quận phủ khuyến khích xây dựng, không nhiều sao được?”
“Quận phủ khuyến khích... xây dựng?”
Thẩm Đường sững sờ một lát.
Chưởng quầy dẫn cô đến trước một tòa lầu mới tinh, bảo cô đứng đợi bên ngoài rồi tự mình đi vào báo danh. Chẳng mấy chốc, ông ta trở ra, nói: “Vừa hay, hắn mới thức dậy, trang điểm xong sẽ đến. Chúng ta qua trà thất đối diện tìm một cái nhã gian chờ trước.”