Quốc Sư cất tiếng sai gia nhân mang rượu lên xong tự mình rót ra hai ly, sau đấy cho Lan Hạ Ánh một phần, rồi nhẹ nhàng bảo: “Đã rất lâu không cùng A Tình uống rượu, từ lúc nàng gả đi luôn thực hiện tròn nghĩa vụ, chẳng còn giao du với ai.”
Lan Hạ Ánh nâng ly lên uống từ từ cảm nhận mùi vị nồng cay ở miệng, một hồi hé môi đáp: “Nữ nhân xuất giá, ắt phải trọn đạo làm thê tử người ta, hơn nữa hầu hết các nam nhân đều ưng thuận phu nhân nhà mình hiền lành thấu tình đạt lý.”
“Nhưng Dạ Vương Gia lại không thích nữ nhân, dù A Tình của ta phô bày hết dáng vẻ cũng chỉ có một kết quả thôi.” Quốc Sư vừa nói vừa nốc cạn ly rượu, bàn tay thon dài tiếp tục rót thêm vào.
Nghe thế, Lan Hạ Ánh chợt cứng đờ người, lát sau miễn cưỡng cười trả lời: “Quốc Sư hiểu rõ Dạ Vương Gia ghê, đáng tiếc ta cố gắng nhiều cũng chưa rõ hắn là người thế nào.”
Không biết thời gian trôi bao lâu, mặt trăng trên trời sớm leo lên cao, phát ra từng tia sáng chiếu qua màn đêm đen, lại như tô thêm nét hài hòa vào khung cảnh bình lặng ở hậu viện. Lúc này Quốc Sư đã uống hết mấy bình rượu, đôi mắt phượng giăng đầy men say mà nhìn người trước mắt.
Lan Hạ Ánh cũng quan sát Quốc Sư, thấy đối phương bỗng đưa tay sờ lên gương mặt nàng, xong mở miệng thấp giọng: “Từ trước ta vẫn khúc mắc vì sao năm đó A Tình được Hoàng Thượng ban hôn với Dạ Vương Gia, đến ngày nọ ta nghe thấy Thái Tử tìm nàng… Rốt cuộc là A Tình của ta tính toán thành.”
Quốc Sư nhớ rõ khi ấy tin thánh chỉ hạ xuống, nghe A Tình quyết định chấp nhận nó, nói rằng đấy là duyên số trời cho, sẽ không để nó tuột mất bởi đã phải lòng kẻ kia. Một câu ngắn gọn đủ để tình nghĩa cả hai đứt gánh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT