Editor: Moonliz
Khi đến quán đồ uống lạnh Florin, họ dễ dàng nhận ra Ernie.
Anh ấy đang ngồi cô đơn ăn kem, mái tóc vàng óng ánh rực rỡ như ánh mặt trời.
"Ernie!"
Esther chào anh ấy từ phía xa.
Ernie ngẩng đầu lên, đặt cây kem trong tay xuống, đứng dậy chào họ: "Con chào cô và dượng ạ! Và cả Esther nữa!"
"Ernie yêu quý à, sao chỉ có mình con ngồi đây? Cha mẹ của con đâu?"
Leatitia xoa mái tóc màu vàng của Ernie, bà cũng có mái tóc màu như vậy.
Ernie không quá quen với việc có người xoa tóc mình như vậy, chủ yếu là vì anh ấy cho rằng anh ấy đã lớn rồi, hành vi như vậy làm anh ấy không có mặt mũi cho lắm.
Nhưng anh ấy không dám chống cự với cô của mình, huống hồ bên cạnh còn có một người ít nói và khó hầu hạ như dượng nữa.
"Tạm thời cha mẹ con có việc bận nên không thể đến được, nên hôm nay nhờ hết vào cô và dượng ạ."
Anh ấy lễ phép nói.
Mcmillan là một trong hai mươi tám gia tộc thuần huyết, dù không tôn sùng huyết thống cao như gia tộc Malfoy hay gia tộc Black nhưng vẫn khá bảo thủ.
Mãi đến năm ngoái, trước khi anh ấy đi học năm nhất thì Ernie mới gặp người cô "vì tình yêu mà không tiếc việc đoạn tuyệt với gia tộc" này của mình.
Mối quan hệ huyết thống tự nhiên làm anh ấy rất yêu mến người cô này, người có mái tóc màu vàng rực rỡ như ánh mặt trời và đôi mắt màu hổ phách giống mình, kể cả người em họ này của anh ấy, thì anh ấy cũng rất thích.
Vì phần dượng của anh ấy.
Ừm... Dù sao Ernie cũng không dám đến gần ông, cũng không dám nói chuyện với ông.
Nhìn qua có vẻ khó hoà đồng, sao cô lại yêu một người như vậy chứ?
Ernie không hiểu nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
"Được rồi, Ernie thân yêu, hôm nay con hãy đi cùng với nhà cô nhé."
Mặc dù Leatitia không nói hẳn ra, nhưng bà cũng thấy khó chịu với anh trai và chị dâu mình.
Sao có thể để trẻ con ở một mình ở Hẻm Xéo được chứ?
Đúng là không đáng tin cậy một tí nào.
Nhưng bà không thể hiện sự khó chịu đó trước mặt Ernie mà vẫn mỉm cười như thường lệ.
Hai người lớn dẫn theo hai đứa trẻ hoà vào con đường đông đúc.
Ernie không phải là người hướng nội, cũng sẵn lòng thực hiện nghĩa vụ của một người anh tốt, trên đường đi, Ernie liên tục nói chuyện với Esther.
"Hôm qua anh đã nhận được thư của em rồi!" Anh ấy có hơi hưng phấn: "Để anh nói cho em biết, Hufflepuff là nhà tốt nhất! Sau khi vào học, chắc chắn em sẽ được phân vào nhà Hufflepuff! Có anh ở đây thì em không cần phải lo lắng gì cả!"
Anh ấy nói như thể anh ấy lợi hại lắm vậy.
Esther "ồ" lên: "Vậy kẹo đó là của cửa hàng nào vậy? Anh vẫn chưa trả lời em đâu đấy."
Ernie có hơi khó chịu khi cô lạnh lùng với anh ấy như vậy: "Sao em chỉ biết ăn thôi vậy, cái kẹo đó là anh nhờ một người bạn học cuối khoá mua cho ở Hogsmeade, không mua được ở đây, nếu em thích thì đợi đến lúc vào học, anh sẽ nhờ họ mang thêm một ít đến cho em."
Esther lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh, em biết anh tốt với em nhất mà."
Ernie lập tức vứt sự khó chịu vừa mới xuất hiện của mình ra khỏi não, nhịn không được nhếch miệng cười: "Được rồi, sau khi em mua đồ xong, anh sẽ dẫn em đến tiệm Giỡn ma thuật để mua một vài món đồ chơi nhỏ, anh mời."
Vừa nói, anh ấy vừa lắc túi tiền của mình, mấy đồng galleons phát lên tiếng leng keng rõ ràng.
Nụ cười trên mặt Esther càng chân thành hơn: "Vâng ạ!"
Cha mẹ đang đi phía sau không nhịn được nở nụ cười, ngay cả David cũng cười.
"Tên nhóc này, không thông minh lắm... nhưng rất chân thành."
Thấy vợ nhìn sang, David nhanh chóng đổi lời giữa câu.
Leatitia mỉm cười nói: "Đúng vậy, Ernie là một người anh tốt."
Vì có quá nhiều người, nên hàng người đang đợi ở tiệm sách Flourish and Blotts rất dài, Esther nóng lòng nên không thể chờ đợi được nên thương lượng với cha mẹ, để họ ở đây xếp hàng mua sách cho cô và Ernie, còn cô và Ernie sẽ đi mua đũa phép cho cô trước.
Leatitia và David liếc nhìn nhau, có hơi lo lắng.
Ernie lập tức vỗ ngực đảm bảo rằng mình sẽ chăm sóc Esther thật tốt: "Con đã đến Hẻm Xéo rất nhiều lần rồi, chắc chắn con sẽ không lạc đường đâu."
Cuối cùng David gật đầu, đưa cho Esther một túi tiền lớn, sau đó dặn dò: "Cha tin tưởng hai đứa, sau khi mua đũa phép xong, nếu vẫn còn thời gian thì có thể tự đi mua một số đồ dùng cần thiết. Có rất nhiều người đang đứng đợi ở đây nên cha nghĩ là sẽ phải đợi rất lâu đấy."
Esther cầm lấy túi tiền và tạm biệt cha mẹ.
Cô và Ernie vui vẻ đi dạo trên phố, hai đứa trẻ đều có mái tóc màu vàng rực rỡ, nhìn qua đã thấy vô cùng ấm áp.
Chẳng qua màu mắt của Esther khác Ernie, mới mười một tuổi nhưng cô đã thừa hưởng những ưu điểm của cha mẹ, không thể nghi ngờ là cô rất đẹp, mái tóc dài hơi xoăn màu vàng, đôi mắt màu xanh đậm trong vắt như màu nước biển, làn da trắng, những đường nét thanh tú trên khuôn mặt, hai má phúng phính như em bé mới sinh, bờ môi hồng nhuận căng mọng hơi mím lại, cả người như một bông hoa cúc nhỏ xinh đẹp, trong vẻ thanh lệ lại toát lên sự xinh đẹp vô cùng rực rỡ.
Cô đã âm thầm so sánh thử, cảm thấy chỉ từ đường nét khuôn mặt thôi thì cô thấy mình đẹp hơn Ernie.
Điều này là nhờ đến vẻ điển trai của cha cô, cô đã từng gặp cậu của mình, nói thật là trông không đẹp bằng mẹ cô.
Mắt và mũi cô giống cha, bờ môi và khuôn mặt giống mẹ nhiều hơn.
Ernie cũng không biết suy nghĩ của cô, cho dù có biết thì anh ấy cũng chẳng quan tâm rằng ai đẹp hơn ai, dù sao anh ấy cũng không xấu.
Không có người lớn đi theo làm họ thoải mái hơn rất nhiều.
"Chúng ta đi mua đũa phép trước, em đi sát anh, có rất nhiều người nên đừng có để bị lạc."
Ernie đưa tay cho Esther cầm.
Esther ngoan ngoãn nắm lấy tay anh ấy, đi theo sau anh ấy.
Cửa hàng đũa phép của Ollivander là cửa hàng bán đũa phép duy nhất ở nước Anh từ rất lâu rồi, tất cả các pháp sư ở nước anh đều mua đũa phép từ cửa hàng này.
Esther đã mua được một chiếc đũa phép của mình vô cùng suôn sẻ.
Không giống như những cảm phim mà cô từng xem, cây đũa phép đầu tiên Ollivander mang đến hoàn toàn phù hợp với cô.
"Dài mười một tấc, làm từ gỗ trăn. Lõi đũa phép được làm từ lông đuôi phượng hoàng. Lông phượng hoàng là vật liệu cực kỳ quý hiếm. Một cây đũa phép có chất lượng như thế này có một cá tính vô cùng đặc biệt và rực rỡ. Tôi tin rằng cô Mayne sẽ đạt được những thành tựu vô cùng to lớn."
Ông Ollivander thở dài nói.
Ông ấy đã rất già rồi, với mái tóc bạc trắng và đôi mắt màu trắng bạc kỳ lạ, điều này Esther cảm thấy vô cùng kỳ dị khi lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy.
"Cảm ơn ông vì đã khen ạ."
Đã có đũa phép nên tâm trạng của Esther vô cùng vui vẻ, mặc dù cô không biết bản thân sẽ làm ra thành tựu vô cùng to lớn gì nhưng có ai mà không thích nghe những điều tốt đẹp chứ?