Editor: Moonliz

Trước khi đi, Esther cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó trong ánh mắt đồng tình của tất cả mọi người, cô cầm sách và bút, đi đến văn phòng của giáo sư Snape.

Văn phòng của giáo sư Snape nằm dưới tầng hầm, phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin gần với văn phòng hơn phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff.

Đi qua hành lang tối tăm, tới cửa văn phòng, cô xây dựng tâm lý cho mình rồi mới dám gõ cửa văn phòng.

"Mời vào."

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Snape lọt vào tai cô qua cánh cửa gỗ.

Thật khó để nghe rõ cảm xúc hiện tại của ông ấy, bởi từ trước đến nay, ông ấy chưa bao giờ vui.

Lúc đẩy cửa đi vào, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc giống ngày hôm qua, chỉ có một điều không giống đó là, bốn người nhóm Malfoy đến sớm hơn cô, lúc này họ đang xử lý một thùng sinh vật nhão nhão dính dính.

Theo như thường thức của Esther, có lẽ đây chính là con vật khá dễ thấy trong thế giới pháp thuật —— con sên.

Ron nhanh chóng ôm thùng để nôn. (Editor: Sao tác giả lại viết Ron ở đây vậy nhỉ? Ron cũng bị phạt à?)

Tởm thật đấy, nếu cô là Ron, cô cũng chẳng cần đến miệng nữa.

Esther nghĩ như thế, trên mặt lộ ra sự chán ghét.

Sau đó sự chán ghét này đã nhanh chóng bị Draco và Pansy đang nhìn cô chằm chằm phát hiện, người trước thì có hơi thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn cô, một người thì hận không thể ném con sên trong tay vào mặt cô.

Tóm lại, sắc mặt của họ đều không tốt.

"Tiểu thư Esther Mayne, trò tò mò như vậy là vì muốn xử lý nguyên liệu làm độc dược cho ngày mai cùng họ à, hay là trò thích những động vật nhầy nhụa như thế?"

Giọng nói lạnh lùng của giáo sư Snape vang lên.

Ông ấy đang ngồi trước bàn dạy, cau mày sửa bài tập về nhà.

Esther khôi phục lại tinh thần, nhanh chóng mỉm cười nhận sai: "Xin lỗi giáo sư, hiện tại chúng ta bắt đầu học bù chưa ạ?"

Văn phòng của ông ấy có diện tích khá rộng, hơn nữa được thu dọn khá gọn gàng, Esther đứng trước chiếc bàn dài nơi ông ấy làm việc, có hơi luống cuống.

Snape thong thả để bài tập đã sửa xuống, tay trái lấy đũa phép ra vẫy, một chiếc ghế không biết từ đâu ra xuất hiện bên cạnh Esther.

"Ngồi xuống, mở sách ra, tuỳ tôi đã đồng ý giúp trò học bù, nhưng tôi hy vọng trò đã chuẩn bị bài trước khi học."

Không ngờ còn có thể ngồi xuống, Esther cảm thấy khá ngạc nhiên, có thể là do cô tự doạ chính cô, mà cô lại sinh ra một ảo giác rằng "giáo sư Snape vẫn khá tốt".

"Giữa trưa em có chuẩn bị bài trước một ít rồi thưa giáo sư."

Cô thẳng lưng, chuẩn bị tinh thần để bắt đầu đối phó với Snape.

"Rất tốt."

Ông ấy nhẹ nhàng nói, sau đó bắt đầu giảng bài.

Bài giảng một một của giáo sư Snape khá khó, ông ấy liên tục đặt vấn đề, may mà Esther có chuẩn bị bài trước, có thể giải quyết được vấn đề mà ông ấy đặt ra. Hơn nữa không phải là cô không giỏi Độc dược, chỉ cần làm tuần tự từng bước là được, làm từng bước một thì sẽ không xuất hiện tình trạng khi đang nấu thì bị chảy hoặc nổ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ở phía bên kia, Draco dẫn đầu hoàn thành hình phạt, Snape kiểm tra lại một lần rồi thả họ đi.

Nói thật, Esther đã thở phào nhẹ nhõm, rời đi lần lượt, thì ít nhất cô sẽ không phải rời đi cùng họ.

Đương nhiên, nếu cô có thể rời đi trước thì tốt hơn.

Nói chung, buổi đầu tiên cũng không giảng quá nhiều nội dung. Esther thể hiện vô cùng tốt, không cho giáo sư Snape cơ hội để trừ điểm. Cuối cùng, cô nghiêm túc bài tập ở trên lớp, giáo sư Snape kiểm tra lại một lượt, thấy cô không mắc sai lầm nào thì vẫy tay cho cô đi.

Esther hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cô vội vàng cầm lấy sách vở của mình, khom lưng lịch sự chào giáo sư Snape: "Cảm ơn giáo sư, chúc giáo sư ngủ ngon ạ!"

Xong đó xoay người rời đi.

Từ bóng người có thể thấy cô vội đến mức không thể chịu được nữa.

Sau khi đóng cửa văn phòng, cơ thể Esther nhẹ nhõm hơn.

Cô nhảy nhẹ lên, cho rằng sự việc ngoài ý muốn xảy ra ngày hôm qua đã được đặt dấu chấm hết, rốt cuộc cô cũng có thể sống cuộc sống bình yên ở Hogwarts!

Cô không nhịn được nở nụ cười như trút được gánh nặng, nhảy nhót về phòng sinh hoạt chung.

Nếu không thì vào phòng bếp lấy chút gì đó ăn.

Cô mỉm cười hạnh phúc, lúc cô đi vào ngã rẽ thì bị người ta chặn lại.

Draco khoanh tay, hơi hất cằm.

Chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu, mái tóc bạch kim được chải chuốt gọn gàng toả sáng lấp lánh trong hành lang tối tăm, như ánh trăng nhẹ nhàng.

Điều nổi bật hơn tóc hắn chính là vẻ ngoài của hắn, làn da trắng hơi tái đi như bị bệnh, trên mặt hắn không có mụn hay tàn nhang, thứ thường có ở đứa bé tuổi này, màu môi nhạt cùng với khuôn mặt trái xoan tinh tế.

Điều này có vẻ khiến hắn trông thanh tú nhưng không hề nữ tính, vì vẻ mặt hắn quá kiêu ngạo.

Đôi mắt màu xanh xám đầy tuyệt đẹp đánh giá cô từ trên xuống dưới, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "Vui lắm à?"

Esther cảnh giác vội vàng lui về phía sau: "Malfoy, anh định làm gì thế?"

Draco tiếp tục cười lạnh, đến gần từng bước: "Hôm qua tôi tốt tính nên thả em đi, mà cô lại hại tôi không chỉ bị người khác chê cười mà còn trừ điểm nhà bọn tôi nữa."

Esther vừa lui về phía sau vừa nhìn bốn phía, đáng tiếc hiện tại là ban đêm, gần đến giờ giới nghiêm rồi, xung quanh không có bất kỳ một ai đi ngang qua cả.

Càng bất lợi hơn là, dưới sự ép sát từng bước của Draco, cô đã hoảng loạn chạy vào góc chết.

Chết thật, đáng lẽ cô phải chạy ngay từ lúc đầu!

"Xin lỗi, em không hề muốn tố cáo đâu ạ, chỉ là vì em sợ quá té xỉu mới làm lớn chuyện này lên thôi ạ."

Esther dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, nhìn cậu bé cách cô hai bước, vừa chớp đôi mắt ngấn nước, vừa nghĩ cách đối phó.

Hiện tại cô chưa biết được nhiều câu bùa chú, pháp thuật chắc chắn cũng không hơn Malfoy học năm hai được, giờ chỉ có thể nhanh lúc hắn không chuẩn bị, đánh ngất hắn rồi chạy thôi.

Cô chưa học môn võ nào cả, chỉ biết vài chiêu phòng thân, nhưng nhìn dáng người khá gầy của Malfoy, nếu cô đánh lén bất ngờ thì có lẽ sẽ đánh thắng được.

Hơn nữa, hắn có tính cách sĩ diện như thế, bị đánh chắc chắn cũng không dám nói.

Cô yên lặng tính toán trong đầu, Draco lại ngẩng đầu lên, thong thả ung dung nói: "Hiểu rồi, em thật sự rất nhát gan."

Vừa nói, trên mặt lại lộ ra vẻ ghét bỏ: "Tôi không hù doạ em, còn chưa nói nặng một câu nào. Tôi còn ngăn cản Pansy xuống tay với em nữa, cứ vậy thôi mà em đã bị doạ thành như vậy, lá gan của em có lớn bằng con thỏ không thế? Chúc mừng em, em lại thành một ví dụ cho sự nhát gan của Hufflepuff nữa rồi."

Esther: .......

Không doạ cô hả?

Chưa nói nặng một câu nào hả?

Hắn mất trí nhớ rồi à? Hay là do hắn có vấn đề sẵn rồi?

"...... Em xin lỗi ạ."

Cô cố gắng nói câu này một cách khó khăn.

"Trừ xin lỗi, cô không nói gì khác được à?"

Dường như hắn thấy không hài lòng.

Esther: ....

Không nói gì mà hạ gục hắn được không.

"Xin lỗi ạ, em không biết phải nói gì nữa."

Esther tiếp tục mở to mắt, thể hiện dáng vẻ đáng thương và bất lực.

Draco tặc lưỡi, tiến lên một bước với vẻ mặt không vui: "Thế này nhé, em đồng ý làm một chuyện giúp tôi, tôi sẽ buông tha cho em."

Esther: "Chuyện gì ạ?"

Đã cô nghe xem hắn định nói gì rồi mới quyết định có nên đánh hắn không.

"Tôi muốn em luôn theo dõi đám Harry Potter kia, có chuyện gì thì phải báo cho tôi càng sớm càng tốt."

Esther: ......

Trong giây phút này, cô không biết nên nói gì cả.

———

Editor: Ý là xưng hô giữa Esther và Draco nên là gì nhỉ mọi người? Tại bình thường chẳng có ai nói với mấy đứa lớp dưới là tôi - cô cả, mà cũng chẳng có ai nói với mấy đứa lớp trên là tôi - anh cả. Bình thường người ta chỉ nói anh - em thôi. Mọi người góp ý cho tui nhe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play