Ngao Mộc Cẩn vội vàng tới một chuyến, mua một ít đan dược Thiên cấp xong liền rời đi.
Diệp Phàm ở trong bí cảnh ăn ngon ngủ khỏe, tu vi tiến bộ rất nhanh, dưới sự hỗ trợ của đan dược, chẳng mấy chốc đã dần tiến vào Đại Thừa trung kỳ.
Diệp Phàm nằm ở trên giường, lười biếng nói: “Tu vi Đại Thừa tiến bộ quá chậm.”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, nói: “Nếu như tu vi Đại Thừa mà tiến bộ nhanh thì Thượng Thiên Vực đâu chỉ có vài tu sĩ Độ Kiếp như vậy, ngươi đã tiến bộ rất nhanh rồi.” Không phải ai cũng có thể giống như Diệp Phàm, có một đống đan dược làm chống lưng.
Diệp Phàm thở dài, nói: “So với tu sĩ Độ Kiếp, ta vẫn thua kém quá xa.”
Bạch Vân Hi: “……” Đúng là hai bên chênh lệch rất lớn. “Chúng ta không cần phải chính diện chống đỡ tu sĩ Độ Kiếp, chờ ra ngoài, chúng ta trực tiếp dùng Truyền Tống Phù rời đi là được.”
Diệp Phàm vuốt cằm, nói: “Được thì được, nhưng cứ chạy trốn mãi quá tổn hại mặt mũi của ta, nếu mấy ngàn năm sau có người viết sách cho ta toàn viết ta chạy trốn thì không tốt lắm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play