Tin tức Kim Long chuẩn bị phi thăng lan truyền hết sức nhanh.

Ngày Kim Long rời đi, số lượng tu sĩ tới đưa tiễn mênh mông cuồn cuộn.

Một đống lớn tu sĩ mặt đầy tươi cười chắp tay cáo biệt với Kim Long.

Tu sĩ Hóa Thần có chừng hơn ba mươi; Nguyên Anh thì càng nhiều không kể xiết.

Hiện trường dòng người chen chúc xô đẩy, không ít nhân vật cấp bậc lão tổ tụ năm tụ ba nói chuyện phiếm.

Diệp phàm nhịn không được nói với Bạch Vân Hi: “Không ngờ nhân duyên của Kim Long tiền bối lại tốt như vậy! Ta còn tưởng rằng nhân duyên của hắn tệ lắm chứ, không ngờ hắn rời đi lại có nhiều người đưa tiễn vậy, mọi người có vẻ còn rất vui mừng thay Kim Long .”

Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Có nhiều người tiễn đưa cũng không có nghĩa là nhân duyên của Kim Long tiền bối tốt! Vất vả lắm tiễn được một vị ôn thần đi, từ nay trở đi thoát ly khỏi bể khổ, tới tiễn một chuyến thì tính là gì.

Bạch Vân Hi cảm có không ít ánh mắt hâm mộ đặt lên người hắn cùng Diệp Phàm, thầm nghĩ: Bao nhiêu người hâm mộ tới đỏ mắt, hiện tại hắn cùng Diệp Phàm không khác gì trúng giải độc đắc.

……

“Kim Long tiền bối sắp rời đi rồi!”

“Hai con dê hai chân kia tốt số thật, Kim Long tiền bối nguyện ý mang bọn họ theo.”

“Vì sao Kim Long tiền bối mang hai con dê hai chân theo lại không mang theo một người nào của yêu long tộc chúng ta chứ!” Một tiểu yêu long buồn bực nói.

Tiểu yêu long mới vừa nói xong đã bị một long thành niên bên cạnh bịt miệng lại.

Tuy rằng có rất nhiều long tộc thành niên cũng suy nghĩ như vậy nhưng không có ai dám nói ra.

……

Kim Long nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa“Xong rồi.” Diệp Phàm nói.

Kim Long ném ra một cây roi kim sắc, buộc Bạch Duật Trần, Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm lại, đầu roi còn lại thì buộc trên người mình. Diệp Phàm nhìn dây thừng trói quanh người, cảm giác như chính mình là tù phạm đang bị bắt.

Kim Long đánh ra một pháp quyết, kích hoạt thông đạo phi thăng.

Thông đạo phi thăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cột sáng xông thẳng lên trời, ở trung tâm cột sáng có thể mơ hồ nhìn thấy một cầu thang xoắn ốc đang không ngừng chuyển động.

Kim Long cắt đầu ngón tay, bức ra một giọt máu, linh hồn lực của Kim Long theo giọt máu thấm vào trong cột sáng. Thông đạo phi thăng của tộc cần long huyết và long hồn mới có thể mở ra, độ tinh khiết của long huyết không đủ thì sẽ không mở được. Long tộc không cam tâm tình nguyện sẽ không mở ra cửa thông đạo.

Cột sáng bắn ra một vầng hào quang, quấn đám người Diệp Phàm và Bạch Vân Hi trong đó.

Các tu sĩ xung quanh nhìn Kim Long cùng đám người Diệp Phàm biến mất, cảm thán không thôi.

Mọi người kinh ngạc cảm thán xong lại cảm thấy tiên lộ quá mênh mang, càng thêm phiền muộn .

Đi qua một thông đạo dài dòng, cả người Diệp Phàm uể oải không thôi , cảm giác buồn nôn lại ập đến.

Vất vả đặt chân lên mặt đất, Diệp Phàm nôn thốc nôn tháo, trong lòng nhịn không được nghĩ: Tất cả mọi người đều muốn thăng tiên, nhưng thăng tiên hoàn toàn không dễ chịu chút nào!

Tình hình của Vân Hi cũng không hơn bao nhiêu.

Kim Long nhìn hai người nôn đến choáng váng, cảm thán: “Người trẻ tuổi quả nhiên là thể chất không tốt, vẫn nên rèn luyện nhiều hơn. Thông đạo phi thăng của long tộc không dễ mượn, nếu thể chất không đủ sẽ rất dễ khiến cho thể hỏng mất.

Bạch Dật Trần là đạo lữ của Kim Long, trong thông đạo chịu ảnh hưởng của gió lốc nhỏ hơn một chút.

Diệp Phàm và Bạch Vân Hi thì không được như vậy, Diệp Phàm còn khá tốt, Bạch Vân Hi đã trực tiếp ngã trên mặt đất.

Vất vả lắm Diệp Phàm mới khôi phục lại một chút, hỏi: “Kim Long lão tổ, đây là Long Vực sao?”

Ngao Bất Phạ lắc đầu: “Không biết.”

“Sao ngươi lại không biết chứ?” Diệp Phàm khó hiểu nói.

Ngao Bất Phạ chớp chớp mắt: “Trong ký ức truyền thừa không có, không phải cái gì trong ký ức truyền thừa cũng có.”

Ngao Bất Phạ cau mày nói: “Hình như nơi này không có hơi thở của long tộc.”

“Vậy thì kỳ quái.” Bật Dật Trần nói. Với mức độ coi trọng con nối dõi của Long tộc, không có khả năng để hậu nhân long tộc phi thăng đến một nơi xa lạ được.

……

Diệp Phàm cảm thấy có một tu sĩ thực lực mạnh mẽ đang bay về phía này, trong lòng hơi khẩn trương lên.

Rất nhanh, một tu sĩ thể cường tráng xuất hiện trước mặt mọi người . Ngao Bất Phạ nhìn chằm chằm người nọ mấy lần, nói thầm: “Một con gấu sao?”

Hùng Ngũ nhìn Kim Long, cung kính nói: “Ngài là thiếu chủ Kim long tộc?”

Ngao Bất Phạ ngẩng đầu ưỡng ngực: “Ta là Kim Long nhưng không phải thiếu chủ gì đó.”

Hùng Ngũ ngây ngốc cười, cung kính giải thích: “Chỉ cần là Kim long thì đều là thiếu chủ của ta, bái kiến thiếu chủ.”

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên hơi cổ quái. Tuy rằng Diệp Phàm không biết tu vi của đối phương là gì, nhưng mơ hồ cảm người nọ mạnh hơn Kim Long. Tuy, người trước mặt này lại vô cùng cung kính với Ngao Bất Phạ, thậm chí còn có hơi sợ.

Long tộc có rất nhiều chủng tộc phụ thuộc. Một ít long tộc đưa máu ẩn chứa khế ước của mình cấp dưới. Cấp dưới được long huyết, liền có được một sức mạnh của long tộc.

Nhưng trên đời không có bánh có từ trên trời rơi xuống. Bên trong long huyết có khế ước, yêu tộc hấp thu long huyết là sẽ bị long tộc đẳng chế .

Long tộc huyết mạch càng cao thì lực chế ước đối với chủng tộc phụ thuộc lại càng lớn.

Hùng Ngũ thuộc về Long hùng tộc; Ngao Bất Phạ là Kim Long đứng đầu tộc, lực khế ước của Ngao Bất Phạ đối với Hùng Ngũ cực kỳ lớn.

Ngao Bất Phạ khó hiểu nhìn Hùng Ngũ: “Ở đây không có long tộc khác sao?”

Biết Kim Long mới vừa phi thăng lên, không biết cái gì hết, Hùng Ngũ vội vàng giải thích: “Bẩm thiếu chủ, nơi này là Cực Phong Thiên của Hạ Thiên Vực, vốn dĩ có một chi long tộc định cư ở nơi này, nhưng mấy chục vạn năm trước long tộc ở nơi này ghét bỏ tiên khí ở đây quá bần cùng, liền rời đi, nhưng bởi vì ở đây có một thông đạo phi thăng, cho nên giao cho long hùng tộc chúng ta trông giữ.”

Hùng Ngũ thầm nghĩ: Long hùng tộc đã trông coi Truyền Tống Trận này rất nhiều năm, ban đầu, mọi người trông coi rất tận tâm tận lực, dù sao có thể tiếp dẫn long tộc cũng là một chuyện rất quang vinh, nếu như có thể tiếp dẫn được vị long tộc nào huyết mạch cao đẳng một chút, có khi tiền bối long tộc sẽ còn ban thưởng cho bọn họ.

Nhưng thời gian trôi qua, mãi vẫn không có long tộc nào phi thăng lên, long hùng tộc liền lười nhác, rất nhiều tộc nhân rời đi.

Hùng Ngũ vì phạm sai lầm nên bị lưu đày đến đây để trông coi Truyền Tống Trận.

Nhìn thấy Ngao Bất Phạ, Hùng Ngũ tức khắc cảm thấy cơ hội đã tới. Kim Long cực kỳ cường hãn, nhưng con nối dõi lại càng ngày càng ít. Mỗi một Kim Long đối với long tộc mà nói đều là tồn tại cực kỳ trọng. Nếu như Ngao Bất Phạ trở về long tộc, long tộc nhất định sẽ ban khen thưởng.

"Kim Long tiền bối, trước khi long tộc dời đi có để lại một cái Truyền Tống Trận. Truyền Tống Trận ấy sẽ trực tiếp đưa ngài đến lãnh địa mới của long tộc, nhưng chỉ có thể truyền tống long tộc mà thôi," Hùng Ngao nói.

"Đạo lữ thì sao?" Ngao Bất Phạ hỏi.

Hùng Ngũ gật đầu: “Đạo lữ cũng có thể, thiếu chủ, ba vị này đều là đạo lữ của ngài sao?”

Diệp Phàm sợ hãi cả kinh, thầm nghĩ: Bộ dáng của hắn có nơi nào giống đạo lữ của Kim Long, cái tên mắt mù này, cư nhiên coi hắn thành đạo lữ của Ngao Bất Phạ!

Nga Bất Phạ buồn bực nói: “Chỉ có Dật Trần mới phải, hai tên này là con chồng trước!”

Diệp Phàm: “……” Hắn có điểm nào giống con chồng trước.

“Hai tên con chồng trước này mới là một đôi.” Kim Long tùy ý bổ sung.

Hùng Ngũ nhìn thoáng qua gương mặt tương tự của Bạch Vân Hi cùng Bạch Dật Trần, mơ hồ hiểu ra cái gì, Hùng Ngũ thầm nghĩ: Vị Kim Long thiếu chủ này thật để ý đạo lữ mình, ngay cả người thân của đạo lữ cũng đồng ý cho mượn đường phi thăng.

……

Ngao Bất Phạ cùng Bạch Dật Trần không có ở lại Cực Phong Thiên quá lâu.

Kim Long mang theo Bạch Duật Trần cưỡi Truyền Tống Trận rời đi, lòng tham của con người rất khó có thể đánh giá, nếu như Kim Long còn không đi nữa nhất định sẽ có một ít người tìm tới cửa, Kim Long chưa thành niên đối với một đại năng ở giới mà nói chính là một cái bánh khó có thể cưỡng được.

Bạch Vân Hi và Diệp Phàm bị bỏ lại, trước khi Ngao Bất Phạ rời đi đã dặn dò Hùng Ngũ chăm sóc tốt cho hai người.

Hùng Ngũ đương nhiên không hài lòng với tu vi của Bạch Vân Hi và Diệp Phàm, nhưng hai người này do Ngao Bất Phạ mang tới nên Hùng Ngũ ít nhiều vẫn cho họ chút mặt mũi, dẫn họ đi tham quan một vòng.

Ngọn núi mà Hùng Ngũ đang trông coi là Tiềm Long Sơn Mạch, nguyên bản là lãnh địa của long tộc.

“Linh khí ở ngọn núi này thật nồng đậm!” Diệp Phàm than thở.

Hùng Ngũ nhìn Diệp Phàm và Bạch Vân Hi, giải thích: “Không phải linh khí, mà là tiên khí. Nếu các ngươi muốn rời khỏi ngọn núi này, tốt nhất là chuyển hóa linh khí trong cơ thể thành tiên khí trước đi, nếu không, ra ngoài người ta sẽ biết các ngươi là tay mơ mới phi thăng lên.”

Bạch Vân Hi cảm kích nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

“Tiền bối, tiên khí trong tòa linh sơn này so với bên ngoài thế nào?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

Hùng Ngũ xua tay: “Ngọn núi này chỉ là tòa núi hoang, không có gì ghê gớm, vì không có gì tốt nên không ai tới đây tranh với ta. Có rất nhiều ngọn núi có tiên khí tốt hơn nơi này. Gần đây có Lang Duyên Học Viện, viện trưởng là tu sĩ Hợp Thể, học viện chiếm giữ 72 tòa tiên sơn, mỗi tòa đều có tiên khí nồng đậm hơn nơi đây.”

Diệp Phàm khó hiểu: “Sao tiền bối không đi cướp một tòa tốt hơn để dùng? Ta thấy tu vi tiền bối rất cao thâm!”

Hùng Ngũ tu vi Luyện Hư sơ kỳ, dính ánh sáng của long tộc, chiến lực lợi hại hơn tu sĩ cùng giai không ít.

Hùng Ngũ đắc ý nói: “Lấy tu vi của ta, đương nhiên có thể cướp một tòa tiên sơn càng tốt hơn, nhưng tiên sơn dễ đoạt khó thủ, mỗi ngày đều có người tới khiêu chiến, ngay cả ngủ cũng không để yên cho người ta ngủ, quá phiền toái, còn không bằng tòa linh sơn này, tuy rằng tiên khí kém một chút, nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.”

Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng.

Yêu tộc không giống nhân tộc, rất nhiều yêu tộc thọ mệnh lâu dài, ngủ một gic chính là một ngàn năm. kiện của nhân tộc lại không cho phép làm như thế. Nhân tộc ngủ mấy ngàn năm, rất có khả năng sẽ đi đến tận cùng của thọ mệnh.

“Ồ, Thiên Quỳnh Hoa.” Diệpàm nhìn thấy một hoa, tức khắc hai mắt tỏa sáng.

Bạch Vân Hi kéo Diệp Phàm lại. Tòa sơn mạch này là địa bàn của Hùng Ngũ, bọn họ có thể ở lại đây là Hùng Ngũ xem trên phần mặt mũi của Kim Long. Hiện tại Ngao Bất Phạ đi rồi, nếu bọn họ tranh đoạt cái gì với Hùng Ng liền có vẻ không được tốt cho l...

Diệp Phàm buồn bực thu liễm sắc mặt lại. Hùng Ngũ nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi, cười nói: “Nếu các ngươi thích mấy đóa hoa dại này thì cứ hái đi.”

Bạch Vân Hi cau mày: “Hoa dại?”

Hùng Ngũ gật đầu: “Hoa dại này ta đã nếm thử rồi, không có tác dụng tăng cường linh lực gì, vô dụng.”

Bạch Vân Hi run run khóe miệng, nói: “Vậy…… đa tạ tiền bối.”

Thiên Quỳnh Hoa có thể luyện chế thành đan dược tinh lọc đan độc. Có linh thảo này, Diệp Phàm có thể yên tâm lớn mật ăn đan dược thăng cấp; Khó trách Diệp Phàm lại động tâm.

Dù sao, đoạn thời gian trước Diệp Phàm vì đuổi thời gian thăng cấp Hóa Thần mà ăn không ít đan dược. Trong thể trầm tích rất nhiều đan độc, không giải quyết sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Nhân tộc bình thường đều sẽ luyện chế linh thảo thành đan dược rồi mới dùng, nhưng có rất nhiều yêu tộc vì ngại phiền toái, đều trực tiếp nuốt sống linh thảo. Thiên Quỳ Hoa khó ăn sống, không có bất kỳ tác dụng gì, nhất định phải hợp với một ít linh dược khác sinh ra hiệu dụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play