Bên trong động phủ.
Diệp Phàm chống cằm, thở ngắn than dài nói: “Mộc Thanh đang trông chờ Lê Vĩnh Vọng tìm người xuống thay thế hắn đây, kết quả lại là Lê Vĩnh Vọng không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, do dự một hồi, hỏi: “Ngươi xem chúng ta có nên rời khỏi đây không?”
Vốn dĩ hai người tới nơi này là vì hỏi thăm tin tức về Lê Vĩnh Vọng, xem xem có thể được Lê Vĩnh Vọng trợ giúp gì đó không, đáng tiếc, từ tình hình hiện tại mà xem, Lê Vĩnh Vọng tự thân khó bảo toàn, sợ là không trông cậy vào được, hiện giờ hắn cũng đang là “đào phạm”, có lẽ sống còn không tốt bằng bọn họ nữa.
“Rời đi đâu đây?” Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
“Cũng đúng, đi đâu cũng có vấn đề cả.” Bạch Vân Hi thở dài, trong lòng hơi mê man, Trung Thiên Vực rộng lớn vô ngần, giống như nơi nào cũng có thể đi, nhưng đi tới đâu cũng khó khăn cả, Bạch Vân Hi đột nhiên dâng lên cảm giác như bản thân chính là một cây lục bình không rễ, trôi trôi nổi nổi không điểm dừng.
Bạch Vân Hi nghĩ nghĩ một hồi lại thất thần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play