Nhiếp Xứ tức giận đến nỗi đấm mạnh vào một chiếc thùng gần đó. Ai ngờ, thùng đó lại đặc ruột, làm cho tay anh ta đau đến rít lên vì lạnh buốt.
Ánh mắt của Diệp Tầm Tri thay đổi. Khi Nhiếp Xứ quay đầu nhìn rõ biểu cảm của đối phương, suýt chút nữa tức đến chết.
“Ánh mắt của mày là sao vậy, ánh mắt như thương hại một người ngốc nghếch! Đừng quên rằng mày vẫn đang nằm trong tay tao!! Bên ngoài toàn là người của tao, mày có tin chỉ cần tao ra lệnh là bọn họ sẽ vào xử lý mày ngay…”
Nhiếp Xứ lạnh lùng cười khẩy, chẳng cần nói gì thêm. Tuy nhiên, trái với tưởng tượng của anh ta rằng Diệp Tầm Tri sẽ hoảng loạn, ánh mắt cô ấy càng thêm phần thương hại.
[Quan tâm đến người thiểu năng, mỗi người đều có trách nhiệm.]
Đến tình cảnh này rồi, chẳng còn gì để giả vờ. Trong ánh mắt sửng sốt của Nhiếp Xứ, Diệp Tầm Tri dễ dàng đứng dậy, phủi bụi, sợi dây rơi xuống đất.
Cô khẽ vận động các ngón tay, mỉm cười: “Vậy thì tiếp theo, chúng ta làm vài động tác giãn cơ nhé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT