Đằng Dực ở phòng bếp với Nguyễn Dư, đã không giúp đỡ cái gì, còn không ngừng quấy nhiễu cô, cứ ôm một chút lại hôn một chút, giống như một đứa trẻ thích đùa dai. Nguyễn Dư lại cứ cố gắng phải đề phòng hắn, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã cho nhầm gia vị.
Cũng may, cuối cùng nàng cũng vượt qua được áp lực ngọt ngào này, vẫn thành công làm được một bàn đầy món ngon. 
Thẩm Băng đúng hẹn, trong vòng hai giờ đã trở về, nhìn thấy thành quả của Nguyễn Dư, đầu tiên là bà ngạc nhiên, tiện đà lại khen không dứt miệng. Trong suy nghĩ của Thẩm Băng, những đứa trẻ khoảng hai mươi tuổi hiện giờ cũng không khác mấy so với hai đứa con trai của bà, ngày thường hoặc là ăn cơm ở nhà ăn, hoặc là ăn cơm hộp, hoặc là đi nhà hàng, mười ngón không dính nước dương xuân, may mà nấu được món mì gói, không thì ngay cả làm thế nào để bật lửa cũng không biết. Giống như Nguyễn Dư quả thật hiếm có giống như bảo bối vậy.
Đằng Dực gọi Đằng Hạo xuống dưới ăn cơm, bốn người ngồi cùng bàn.
Đằng Hạo không biết mấy đồ ăn này đều là từ tay Nguyễn Dư, hắn nếm mấy miếng đã giơ lên ngón tay cái với Thẩm Băng.
“Mẹ, tay nghề của mẹ càng ngày càng tốt.”
“Tay nghề của mẹ trước kia không tốt à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play