Kiều Trân Trân quyết định không nghĩ nữa. Dù Tống Cẩn thế nào, Kiều Trân Trân vẫn là Kiều Trân Trân, một người nhỏ bé, bình thường, vô danh, chỉ muốn sống cuộc sống bình yên của mình. Cô không thông minh, cũng không có ước mơ và hoài bão lớn lao. Thậm chí cô không có ý định rời khỏi nông thôn, chỉ muốn sống cả đời bên non xanh nước biếc, cũng đã thấy hạnh phúc.
Những chuyện khó khăn như cứu thế giới, hãy giao cho những người thông minh như Tống Cẩn đi.
Tất nhiên, chuyện Tống Cẩn gửi về hai trăm đồng, chắc chắn vẫn phải được lan truyền trong thôn, nếu không thì bức thư đó viết phí rồi. Chuyện này không cần Kiều Trân Trân lo lắng, hai anh em Tống Đại Bảo ngày nào cũng cầm cái cốc sứ của Tống Cẩn đi ra ngoài dạo chơi.
Ngay trong ngày hôm đó người trong thôn đã biết, chồng của Kiều Trân Trân tham gia một cuộc thi gì đó, lần này được giải thưởng hai trăm đồng và một cái cốc sứ.
Cốc sứ không có gì lạ, nhiều nhà đều có. Cuộc thi gì đó thì mọi người không quan tâm, thậm chí còn không nhớ tên, nhưng hai trăm đồng lập tức khiến mọi người nhớ ngay.
“Mấy người nói xem, sao Kiều Trân Trân lại có số hưởng thế, sao lại lấy được một người đàn ông như Tống Cẩn chứ.”
“Đó là số phận, không thể ghen tị được.”
“Mọi người có nghe nói không, Kiều Trân Trân lại đi thị trấn mua thịt. Cô ta mua một miếng to lắm, ít nhất cũng phải năm cân, toàn là thịt ba chỉ ngon, đúng là loại đàn bà tiêu xài hoang phí. Đại Bảo nói hôm qua nhà nó mới được ăn thịt.”
“Người ta có tiền Tống Cẩn gửi về, còn hơn cả tiền lương một năm của công nhân trên thị trấn, mới có mấy tháng thôi mà.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT