Sở Y Nhất ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái mặc chiếc áo măng tô màu nhạt, thắt bím hai bên, nhìn cô và Tiểu Bảo với vẻ kinh tởm. Sau đó, cô lại nhìn vào chỗ quần áo mà cô gái đó đang chỉ vào, quả thật là có một vết đen, rồi lại nhìn tay của Tiểu Bảo, đúng là đang bị dơ.
“Tiểu Bảo, có chuyện gì vậy, tại sao con lại làm bẩn áo quần của người khác?”
“Con không có cố ý đâu ạ. Chỉ là con cảm thấy chị gái này thật là xinh đẹp, con muốn đưa kẹo cho chị ấy ăn, nên đã kéo áo của chị ấy. Nhưng con không ngờ tay con lại quá dơ, nên đã làm bẩn quần áo của chị ấy.” Tiểu Bảo cúi đầu, kể lại mọi chuyện cho Sở Y Nhất nghe.
“Vậy con đã xin lỗi chưa?”
“Mẹ, con xin lỗi rồi ạ.”
“Được rồi, mẹ biết rồi, không sao đâu, con đừng sợ.”
“Cô gái à, thằng bé nhà tôi không có cố ý làm dơ quần áo của cô đâu. Thằng bé cũng đã xin lỗi với cô rồi, tôi mong cô nói chuyện cũng đừng hà khắc như thế.”
Lưu Thục Phân chán nản chết đi được. Vốn dĩ cô không muốn về quê lắm, nhìn cảnh vật xung quanh dọc đường thôi cũng đủ chán nản rồi, khác xa với những gì cô nghĩ, nghèo nàn lạc hậu, hoàn toàn tệ hơn rất nhiều so với nơi cô đang sống. Tâm trạng đang không tốt thế này, lại bị một đứa trẻ dùng đôi tay bẩn thỉu kéo lấy mình, bộ đồ mà cô thích nhất cũng là bộ đồ tốt nhất đã bị làm bẩn chỉ trong tức khắc, làm sao cô có thể nén nổi cơn giận này.
“Xin lỗi là được à, vậy thì quần áo của tôi phải làm sao đây? Còn nhỏ tuổi thế này, chẳng biết là học ai, mới thấy là khen con gái xinh đẹp, nhìn cũng biết rõ nề nếp chẳng ra làm sao!”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play