Đậu Hoàng Hậu chớp chớp mắt, nghe xong Lão Hoàng Đế đã mưu tính thế nào, giữ thể diện cho phu quân, không nói thẳng ra —

Cho nên các người trực tiếp hỏi không phải là được rồi sao? Hà tất phải dày vò lâu như vậy.

Ngày thứ tư, vẫn lên triều như thường lệ.

Sóng ngầm mãnh liệt trong kinh thành ba ngày qua, những đao phủ thủ kia, những cánh cửa đóng chặt kia, sự xáo động trong quân doanh, thần kinh căng thẳng của hộ vệ, lại giống như tuyết sau khi vào xuân tan sạch sẽ.

Hứa Yên Miểu kinh ngạc: “Liên Lang, mắt ngươi sao lại sưng như vậy!”

Một ngày tốt lành

‘Còn không phải do ngươi ăn nói không kiêng dè… không đúng, tiếng lòng không có kiêng dè, ta đã khóc ba ngày đó!’

Liên Hạng tức giận chỉ nói một nửa sự thật: “Mấy ngày nay bị đầy bụng, buổi tối trằn trọc không ngủ ngon được.”

Thấy ánh mắt quan tâm của người bạn tốt, miệng Liên Hạng mấp máy, mấy hơi thở sau, hóa thành tiếng thở dài: “Hứa Lang, nghe nói Thái Tôn điện hạ muốn bái ngươi làm thầy…”

Hứa Yên Miểu: “Đúng vậy, ta từ chối rồi.”

Liên Hạng: “Tại sao lại từ chối? Đây không phải chuyện tốt sao?”

Hứa Yên Miểu nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng nói: “Bất cứ chuyện gì, chỉ cần dính dáng đến hoàng gia đều không phải chuyện tốt. Cái gì mà tôn sư trọng đạo, ràng buộc người thường còn được, ở hoàng gia, thầy giáo g.i.ế.c bừa! Nhân phẩm của Thái Tử ta lại tin tưởng, nhưng Thái Tôn mới mười tuổi, ai biết sau này…”

Liên Hạng đột nhiên khẽ đá Hứa Yên Miểu một cái.

Hứa Yên Miểu cực kỳ ăn ý ngậm miệng lại.

Cùng lúc đó, Liên Hạng chắp tay: “Thái Tử điện hạ.”

Hứa Yên Miểu vừa mới phỏng đoán xong phẩm hạnh của con trai người ta, lúc này hơi lúng túng quay người lại: “Bái kiến Điện hạ.”

Thái Tử lại không nói chuyện Hứa Yên Miểu làm thầy cho Thái Tôn, chỉ cười nói: “Hứa Lang, có còn nhớ chuyện ta đã hứa với ngươi từ lâu, đưa ngươi xuống Giang Nam không? Qua hai ngày nữa chúng ta có muốn đi Giang Nam chơi không?”

Mắt Hứa Yên Miểu sáng lên: “Được ạ!”

Hắn đã sớm muốn đi nơi khác chơi rồi, nhưng lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, cộng thêm quan kinh không thể tùy tiện xin nghỉ phép, nên vẫn luôn gác lại.

Giang Nam không chỉ có một nơi. Cho nên…

“Điện hạ định đi châu phủ nào?”

Thái Tử cười một tiếng: “Đi đến nơi ta bị đánh gãy chân năm xưa.”

“Đi Thường Châu.”

Đường đến Thường Châu xa xôi, vì vậy mãi cho đến khi Thái tử và Hứa Yên Miểu tới nơi thì đã là tháng sáu rồi.

"Điểm đến đầu tiên! Đi ăn cơm trước đã!"

Thái tử cầm cẩm nang đã chuẩn bị sẵn, hứng chí bừng bừng: "Đất sét núi Huệ, gạo Thường Châu, được mệnh danh là thổ sản đệ nhất Giang Nam! Tháng năm, tháng sáu lại đúng là mùa cá sông tươi ngon nhất! Đi thôi! Ra sông Dương Tử, ăn cá nóc!"

Các Thái tử xá nhân đi cùng: "!!!"

Từng người một "bụp" một tiếng, bảy tay tám chân nhào tới ôm chặt lấy đùi Thái tử: "Lang quân! Xin người thương xót chúng thần đi mà! Cá nóc kia có độc! Vạn nhất độc phát tác, chúng thần coi sóc không chu toàn, sẽ bị đánh c.h.ế.t bằng loạn côn đó!"

Việc này lại khiến Thái tử khó mà kiên quyết được nữa. Ngài lại thấy mấy trò lém lỉnh này của họ cũng thật lanh lợi đáng yêu, bèn duỗi chân đá nhẹ một cái, vờ như mất kiên nhẫn: "Đứng dậy! Bổn cung không ăn cá nóc nữa, ăn cá khác, gọi thêm một đĩa củ cải khô ngũ vị là được rồi chứ gì!"

Các Thái tử xá nhân lập tức nín khóc mỉm cười: "Điện hạ nhân từ, thương xót bọn thần!" Rồi vội vàng buông tay, phủi phủi áo bào đứng dậy.

Hứa Yên Miểu đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.

【Ta nhớ trước đây đâu phải thế này đâu nhỉ, tiến hóa từ lúc nào vậy?!】

Các Thái tử xá nhân đang cười rất khách khí, nghe thấy tiếng lòng này, trong lòng chợt thấy chua xót.

Huhuhu, bọn thần cũng đâu muốn thế này đâu! Nhưng những cách khác chưa chắc đã khuyên được Thái tử, chỉ có chiêu này là hiệu quả tức thì!

Thái tử ho khan một tiếng, nói với Hứa Yên Miểu: "Xem ra không ăn cá nóc được rồi —— Ngươi có thích ăn cá nóc không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play