[Đúng rồi đúng rồi, hải ngoại còn có các quốc gia khác, những quốc gia đó cũng không thiếu minh quân, chỉ cần là quốc gia thì tất nhiên sẽ có ý muốn khuếch trương, không biết Đại Hạ đến lúc đó là thôn tính các quốc gia khác, hay bị các quốc gia khác thôn tính.]

[Nhưng Đại Hạ bây giờ ngay cả tiền tệ còn chưa chỉnh đốn xong...]

Lão Hoàng Đế giơ tay, ấn vào thái dương.

Đủ rồi! Đừng nói nữa!

Những nỗi lo âu trên, một phần đến từ một vị đại thần nào đó dâng lời, một phần đến từ sự phát huy tự do của một người họ Hứa nào đó.

Nhưng tóm lại, Lão Hoàng Đế vốn đã rất lo âu, giờ lại càng lo âu hơn.

Vấn đề quá nhiều, ông lại quá già, dùng quan lại hà khắc là chuyện bất đắc dĩ phải làm.

[Nói đi nói lại, 'bán rẻ sự lo âu' có tính là phiên bản văn quan của 'nuôi giặc tự trọng'không nhỉ?]

Lão Hoàng Đế dựa vào tiếng lòng kia vừa đoán vừa mò, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của "bán rẻ sự lo âu", vừa nghe câu này, suýt nữa nghiến nát răng.

Tính chứ! Sao lại không tính! Chẳng phải chính là nuôi giặc tự trọng sao!

Vốn dĩ, cho dù Đại Hạ khai quốc chưa đến bốn mươi năm, tàn dư độc hại của triều trước còn nhiều, quốc sự triều nay còn nặng, nhưng chỉ cần ông kiên nhẫn xử lý từng việc một, cũng không thành vấn đề —— ba mươi tư năm trước đều trôi qua như vậy. Có điều, cũng liên quan đến việc hơn ba mươi năm trước ông vẫn còn là thanh niên, tráng niên.

Nhưng, một khi có người liệt kê tất cả chúng ra một cách dài dòng, làm ra vẻ lo nước lo dân để trình bày nỗi lo, ông cũng sẽ rất lo lắng.

—— Nhiều chuyện như vậy, giao cho con cháu đời sau ông không yên tâm!

Dù biết đối phương có ý đồ xấu, cố ý để ông nhìn thấy hết những chuyện này trong một lúc, nhưng vấn đề đúng là tồn tại thực sự. Không có cách nào trốn tránh.

[Lão Hoàng Đế đúng là tuổi đã cao, người già rồi thì tinh lực sẽ suy giảm, tư duy cũng có xu hướng đa nghi, ngoại trừ mấy người có thể được ông ta tin tưởng, ông ta nhìn ai cũng là "có điêu dân muốn hại trẫm".]

Lão Hoàng Đế tâm tình kích động hẳn lên.

Đúng vậy đúng vậy! Chính là như vậy! Giữa vua tôi vốn dĩ đã tồn tại sự tranh giành, vua yếu tôi mạnh, vua mạnh tôi yếu. Chẳng lẽ bọn họ thấy ta già rồi, sẽ không cảm thấy mình có cơ hội lợi dụng sao!

—— Ví dụ như vị đại thần bán rẻ sự lo âu kia chính là như vậy.

Một ngày tốt lành

Nói bọn họ muốn hại trẫm có sai sao!

Nhất định phải rèn ra một lưỡi đao sắc bén, không thể để bọn họ có cảm giác hoàng đế suy yếu, phải khiến bọn họ căng da đầu, ghi nhớ trên đầu có đao, làm việc mới nghiêm túc, ông làm vậy có sai sao!

[Lão Hoàng Đế đúng là có lý do, nhưng vẫn cảm thấy hơi sửa sai quá mức rồi... Wow! Thế này chẳng phải để ta phát hiện ra điều kỳ lạ rồi sao!]

Hứa Yên Miểu cực kỳ kinh ngạc: [Đây có tính là dương mưu không nhỉ? Tự tay viết một bài sách luận, liệt kê những chỗ quốc gia còn cần cải thiện, dày đặc hơn hai vạn chữ. Ai xem mà không lo lắng chứ, tính cách Lão Hoàng Đế kiểu tự tôn mạnh mẽ, mọi thứ đều phải nắm trong lòng bàn tay này, xem xong căn bản không ngủ được.]

[Không hổ là xuất thân Trạng nguyên, hành văn đúng là tốt thật.]

[Nhưng mà, chẳng lẽ Nhan Trạng nguyên không sợ Lão Hoàng Đế sau khi hoàn hồn sẽ trút giận lên nàng sao... Ờ, hình như đúng là không sợ thật, dù sao Lão Hoàng Đế cũng sẽ không trút giận lên vợ con nàng, nhiều nhất cũng chỉ trút giận lên một mình nàng thôi, nàng đã dâng bài sách luận này lên, thì đã có chuẩn bị liều mạng rồi.]

[Wow! Thì ra nàng đã nghĩ ra biện pháp trong sách luận rồi, cũng không phải chỉ nghĩ đến việc bán rẻ sự lo âu...]

[Biện pháp này không phải rất tốt sao?] Hứa Yên Miểu nhìn giao diện hệ thống, vẻ mặt rõ ràng là khó hiểu muốn nói lại thôi: [Bởi vì có quá nhiều việc phải làm, nên mới cần nhiều nhân tài hơn, đồng thời với việc ban bố Chiêu Hiền bảng (lệnh chiêu mộ người hiền tài), thì phải xây dựng nhiều học phủ.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play