[Bây giờ đã kết bạn được với mấy người con cháu quốc công rồi.]
Lão Hoàng Đế hơi sững người, nhất thời lại có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ).
Thằng nhóc Hứa Yên Miểu này, lại học được cách giúp ông hóa giải ngượng ngùng rồi!
Tốt lắm! Quả nhiên, con người rồi sẽ trưởng thành!
Mà Bính Thượng thư vừa mới biết con trai mình đã tự đi học ở Quốc Tử Giám: "..."
Vậy Bệ hạ, người đoán xem, sự ngượng ngùng trên mặt người bây giờ đã chuyển sang mặt ai rồi đây?
Sự ngượng ngùng không biến mất, chỉ chuyển dời mà thôi.
Cũng giống như nụ cười không biến mất, chỉ chuyển sang gương mặt Hứa Yên Miểu mà thôi.
[Nhưng nói đến không đáng tin cậy, Lão Hoàng Đế cũng khá là không đáng tin cậy.]
Nụ cười trên mặt Lão Hoàng Đế lập tức biến mất.
—— Mặc dù ông vẫn chưa biết Hứa Yên Miểu định nói gì về mình.
[Đều không phát hiện Thọ Vương đã trốn học ba ngày rồi sao?]
Lão Hoàng Đế: "!!!"
Roi đâu!
Cây roi Thất tinh liên châu bàn long của Trẫm đâu!
Thằng nhóc này năm nay mới bảy tuổi mà đã học thói trốn học rồi?!
[Nhưng cũng phải, đó dù sao cũng là Hoàng tử, lại còn là Hoàng tử nhỏ tuổi nhất, tuy không phải do Hoàng hậu Điện hạ sinh ra, nhưng Lão Hoàng Đế cũng thương yêu nó hơn vài phần, thầy giáo Tông học nào dám nói nhiều chứ. Chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt thôi.]
Một ngày tốt lành
Lão Hoàng Đế càng thêm phẫn nộ.
"Hay lắm..."
Trẫm phát bổng lộc cho các ngươi là hy vọng các ngươi có thể dạy dỗ tốt các Hoàng tử Hoàng tôn, Tông tử Tông tôn, các ngươi lại mở một mắt nhắm một mắt?!
[Chủ yếu là trước đây có một vị Đại nho đánh sưng lòng bàn tay của Hoàng tử, Lão Hoàng Đế liền bênh con chằm chặp, hạ chỉ trừng phạt vị thầy giáo đó. Bây giờ mọi người đều không dám quá nghiêm khắc với Hoàng tử nữa.]
[Tuy tôi không tán thành việc thầy giáo dùng hình phạt thể xác với học sinh, nhưng hình như nhiều thầy giáo dạy học trò đều dạy như vậy? Nào là nói chuyện trong lớp, làm việc riêng, nhìn đông ngó tây thì đánh ba thước, đi trễ về sớm thì đánh bốn thước, nghỉ học thì đánh năm thước, không hoàn thành bài tập thì đánh sáu thước.]
[Vậy thì dù sao... đã xảy ra chuyện Lão Hoàng Đế hạ chỉ kia, đa số thầy giáo đối với hành vi của Hoàng tử Hoàng tôn cũng chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt thôi.]
Nói bậy!!!
Lão Hoàng Đế trừng mắt.
Ông đúng là đã làm chuyện như vậy, nhưng sau khi được muội tử khuyên bảo, ông đã lập tức hạ chỉ thu hồi thánh chỉ trước đó! Không chỉ thu hồi, còn tán thưởng cách làm của họ, ban thưởng tiền bạc, sau đó chưa bao giờ can thiệp vào việc họ dạy dỗ Hoàng tử Hoàng tôn thế nào nữa.
Hứa Yên Miểu, ngươi nói chuyện đừng có lúc nào cũng chỉ nói một nửa!
[Tuy Hoàng hậu Điện hạ đã lựa lời khuyên bảo Lão Hoàng Đế, nói người ta cũng là tận tâm tận lực giúp ngài dạy con, Lão Hoàng Đế cũng nhận sai rồi, thu hồi thánh chỉ. Nhưng ngoại trừ mấy vị thầy giáo đặc biệt chính trực, không sợ cường quyền ra, thì các thầy giáo khác rõ ràng đều đối xử khách khí hơn với Hoàng tử Hoàng tôn rất nhiều.]
[Có thể hiểu được!]
[—— Ai biết được Cao Kiến Dực ngài có phải miệng thì nói "Con trai ta các người cứ đánh thoải mái, ta không để ý", nhưng trong lòng lại ngấm ngầm ghi sổ từng món từng món không.]
A! Bức tường này đẹp thật!
Lão Hoàng Đế nhìn chằm chằm bức tường trước mặt mấy hơi thở, dường như đột nhiên muốn đổi nghề từ Hoàng đế sang làm thợ hồ.
Mà đám Cẩm Y Vệ và Bính Thượng thư thì cúi gằm đầu, coi như mình đã c.h.ế.t rồi.
"Thái Bá à..." Dường như cuối cùng cũng ngắm tường đủ rồi, Lão Hoàng Đế chậm rãi mở miệng: "Ngươi thấy Trẫm là dạng Hoàng đế thế nào?"
Bính Thượng thư: "Thần không dám vọng bàn về bậc tôn giả."
Lão Hoàng Đế: "Trẫm trước đây nghe nói, có người sau lưng nói xấu Trẫm, nói Trẫm hỉ nộ lộ rõ trên mặt, thái độ hay thay đổi, khó sống chung, lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li——"