[Nhưng tiền đồng ở Vân Nam quá hỗn loạn, người phụ trách việc thu mua này chịu không ít thiệt thòi, khiến cho chi tiêu bạc ít nhất cũng nhiều hơn ba phần so với dự tính ban đầu.]

[Hít! Nhiều vậy sao! Thật sự không phải bị tham ô à?]

Lão Hoàng Đế mắt sáng lên, tỉnh táo hẳn.

Tuy ông đã sai Cẩm Y Vệ điều tra, không có tham ô, đúng là do chế độ tiền tệ hỗn loạn, nhưng, lỡ như Cẩm Y Vệ không tra ra thì sao!

[Để ta xem nào...]

Lão Hoàng Đế: Đúng đúng đúng! Nhất định phải xem kỹ!

[Đúng là không có bị tham ô.]

[Vân Nam... hay nói đúng hơn là chế độ tiền tệ trong dân gian cả nước đúng là cực kỳ loạn.]

Cựu Hộ Bộ Thượng thư đột ngột cười lạnh một tiếng, không hề che giấu.

Tả Thừa tướng cẩn thận hỏi: "Viên Thượng thư, ngài vẫn... ổn chứ?"

Vẻ mặt cựu Hộ Bộ Thượng thư dần trở nên dữ tợn: "Ta rất ổn."

Các người tốt nhất nên nghe cho kỹ đây, ta đã phải dọn đống hỗn loạn cho Đại Hạ, thậm chí cho cả tiền triều như thế nào!

Các người tưởng làm Hộ Bộ Thượng thư dễ lắm sao, chỉ cần quản tiền là được à!

Các người có biết, theo lời Tiểu Bạch Trạch, tiền triều đã trực tiếp làm sụp đổ cả nền tài chính không!

Các người có biết, ta đã mất hơn ba mươi năm mới miễn cưỡng vá víu nền kinh tế quốc gia cho ra hồn không!

Không, các người chẳng biết gì cả, các người chỉ biết chìa tay đòi tiền từ quốc khố thôi!

[Ta trước giờ chưa từng để ý, chế độ tiền tệ các nơi trong nước lại loạn đến thế...]

Hứa Yên Miểu lật xem Hệ thống, quả thực là xem mà chỉ biết lắc đầu thán phục.

Một ngày tốt lành

[Ai mà ngờ được, sau khi Thuỷ Hoàng Đế thống nhất tiền tệ, một quốc gia đại thống nhất đến giai đoạn trung hậu kỳ, tiền tệ lại có thể loạn đến mức này.]

[Một khu vực có nhiều loại tiền tệ khác nhau, ai mà ngờ được chứ!]

[Bắc Kinh có Kim Bối tiền, Hỏa Tất tiền, Quảng Đông có Thanh tiền, vậy mà một văn tiền ở hai khu vực này lại đổi được hai văn tiền ở khu vực Giang, Chiết! Trời ạ!]

[Vân Nam dùng Tuyền Biên tiền. Đồng thời còn có loại tiền chất lượng kém gọi là "Nhất Điều Côn".]

[Ngoài ra, các tỉnh trên cả nước còn có nào là Nga Nhãn tiền, Cổ Lục tiền, "Du Diệp Nhi", "Bút Quản Nhi", "Nhị Hưng Nhi", "Hắc Sa", "Đại Bản", toàn là biệt danh của tiền cả! Nếu dùng bạc để thu mua những loại tiền này, có thể cùng một lượng bạc, thu Nga Nhãn tiền được năm đồng, nhưng thu Cổ Lục tiền lại được mười đồng.]

[Việc thu mua này quả thực phiền phức.]

[Hơn nữa còn có cả tiền của các triều đại trước... Nào là "Khai Nguyên Thông Bảo", nào là "Ngũ Thù tiền", nói chứ cái này phải tính là tiền giả rồi nhỉ? Tuy đều là đồng, nhắm mắt giả vờ không biết chữ trên đó thì cũng dùng được.]

[Đúng rồi, còn có rất nhiều loại bị pha chì pha cát vào trong nữa...]

[Lão Hoàng Đế tưởng cứ tùy tiện cử người đến ba nơi thí điểm thu hồi tiền tệ là được, không ngờ lại thất bại thảm hại, quan viên phụ trách thu tiền sắp thu đến mức xuất huyết não rồi. Lão Hoàng Đế nhận được tin tức chiều hôm qua, tối đó liền tìm Viên Thượng thư thâu đêm nói chuyện dưới nến, kề gối ngủ chung!]

[Bây giờ chắc Lão Hoàng Đế thật sự hết hy vọng rồi, cái thứ tiền tệ này không phải quan viên nào cũng có thể xoay sở được đâu.]

Tả Hữu Thừa tướng và mấy vị Thượng thư khác mặt già đều đỏ lên.

Bọn họ chỉ biết sau tai họa thời trung hậu kỳ của tiền triều, tiền tệ các nơi rất loạn, nhưng đúng là không ngờ lại loạn đến mức này.

—— Dù sao thì bất kể là lúc tranh đoạt thiên hạ hay sau khi Đại Hạ thành lập, bọn họ chỉ biết đòi tiền, chứ không quan tâm đến việc kiếm tiền.

Thế nhưng...

Những người này quay đầu nhìn khuôn mặt đột nhiên tươi cười đầy tinh ranh của Viên Chính, răng lại bắt đầu ngứa ngáy.

Lão già này đắc ý cái gì chứ! Đuôi vểnh lên tận trời rồi!

Chậc.

[Nhưng mà, Viên Thượng thư dọn dẹp cho tiền triều và Đại Hạ hơn ba mươi năm, sao tiền tệ vẫn loạn thế này, chẳng lẽ trước khi dọn dẹp còn loạn hơn sao...]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play