Tiện thể lật tìm chuyện cũ: [Tuy ta biết không khả thi lắm, nhưng mà, hiện giờ hắn đang ở trong sương phòng bên trái của chùa Vân Khởi lăn giường với quả phụ nhà họ Trương đấy, nếu bây giờ có thể qua đó, chắc chắn sẽ bắt quả tang tại trận... Trời đất ơi! Súc sinh à! Phu nhân của ngươi đang sinh con đó, chút thời gian này cũng không đợi được sao?!]

“Chậc.”

“Đúng là một tên súc sinh mà!”

Thái tử liếc nhìn Bình Ân Hầu dường như đang nghiến răng, lặng lẽ dành cho lão sự đồng cảm.

Dù sao thì hắn cũng ủng hộ Bình Ân Hầu phanh thây tên kia ra làm tám mảnh.

Nhưng bây giờ, nếu không tìm một cái cớ hợp lý... Hứa Yên Miểu lại chẳng phải kẻ ngốc.

Bình Ân Hầu tự tìm cớ cho mình.

Sắc mặt lão trầm xuống, giọng điệu cũng nặng nề hơn: “Bây giờ bà còn muốn kiện nữa không? Con trai cả của bà là bị cái gì dọa chết, trong lòng bà hẳn là cũng biết rõ rồi chứ?”

Mẹ của người c.h.ế.t lập tức tỏ thái độ: “Không kiện nữa! Không kiện nữa! Con cả nhà ta là đột tử, không liên quan gì đến Thiên hộ!”

Nếu cứ kiện tiếp, con trai út và cháu trai nhỏ của bà ta đều sẽ bị liên lụy, thôi bỏ đi, không cần thiết.

Tuy rằng có lỗi với con trai cả, nhưng vì hương hỏa nhà bọn họ, chắc hẳn con trai cả sẽ hiểu cho thôi.

Lão Hoàng Đế nghe thấy vậy, dưới ánh mắt cầu xin của Bình Ân Hầu, dùng tốc độ nhanh nhất hạ quyết định cuối cùng: “Nếu đã như vậy, vụ án này kết thúc!”

Lại nói: “Tội vu cáo xử ngược lại.”

Gia đình này giật nảy mình, lập tức lại khóc lóc thảm thiết.

Lão Hoàng Đế chậm rãi nói: “Tuy nhiên lần này sự việc đặc biệt, người c.h.ế.t lại vừa lúc cầm thư, trong thư lại vừa đúng có lời lẽ chọc tức người khác. Các ngươi trong lòng có phẫn uất cũng là chuyện bình thường, lần này liền không tính là vu cáo. Các ngươi sau khi về nhà, không được gây thêm chuyện với hàng xóm láng giềng nữa, dĩ hòa vi quý.”

Quả thực là tình thế xoay chuyển bất ngờ.

Gia đình này mừng rỡ ngoài mong đợi, vừa khóc vừa dập đầu lạy lão Hoàng Đế, học theo trong thoại bản mà hô: “Tạ Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”

Lại nhao nhao nói: “Sau này chúng con nhất định sẽ hòa thuận với hàng xóm!”

“Chúng con về sẽ dỡ chuồng heo chuồng gà ngay.”

Lão Hoàng Đế phất phất tay, liền có người dẫn bọn họ ra ngoài.

Đợi sự việc kết thúc, lão Hoàng Đế vừa tuyên bố xong có thể giải tán, Bình Ân Hầu đã co cẳng chạy ra ngoài.

Lão phải nhanh lên! Ai biết tên khốn nạn kia có phải là loại “trai ba giây” trong miệng Hứa Yên Miểu không! Lát nữa người đi rồi, thì không thể bắt quả tang tại trận được nữa!

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu nhìn bộ dạng này của Bình Ân Hầu: “!!!”

[Hít hà ——]

[Muốn đi theo hóng chuyện!]

Thế là, hắn nhanh chóng bám theo sau.

Vua tôi Đại Hạ: “...”

Cái đó, đi xem một chút... à phi, đi quan tâm ái khanh / đồng liêu một chút, rất bình thường đúng không?

Bọn họ đi, còn có thể làm nhân chứng nữa chứ. Để tránh tên Huyện lệnh kia chối tội.

Sở dĩ hôm nay Huyện lệnh Lạc huyện không ở Lạc huyện, là vì phu nhân trước khi lâm bồn rất sợ hãi, nhất quyết đòi về kinh sư tìm mẹ đẻ, gã chỉ đành đi cùng về.

Nhưng phu nhân mang thai, gã lại không thể động vào. Ban đầu để dỗ người ta gả cho mình, cái gì mà “một đời một kiếp một đôi người” cũng nói ra được, bây giờ đừng nói là nạp thiếp, ngay cả nha hoàn cũng không dám đụng vào. Chỉ đành vụng trộm bên ngoài.

Cái này không thể trách gã được! Chỉ cần phu nhân chủ động nạp thêm vài phòng mỹ thiếp, gã chắc chắn sẽ không tìm người bên ngoài đâu!

Huyện lệnh Lạc huyện mặt dày mày dạn nghĩ xong, nghỉ ngơi hồi lâu, lại có thể “tiếp tục hành trình”, lập tức xoay người tiếp tục cùng người phụ nữ bên cạnh thực hiện “bài tập mười giây”.

Sau đó, cửa bị đá tung ra!

“A ——”

“A ——”

Hai tiếng hét thất thanh.

Không đúng, ba tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play