—— Nữ sĩ, ý chỉ nữ tử mà có phẩm hạnh của kẻ sĩ. Quân thần Đại Hạ hiểu chính là ý này.

Gân xanh trên trán Lão Hoàng Đế giật giật.

Còn nữ sĩ? Ba năm rồi còn không biết cho Hoàng đế bậc thang đi xuống, trẫm cần ngươi để làm gì! Trẫm thà cần nữ sĩ còn hơn!

Sau đó, nhanh chóng thuận theo bậc thang Lương Duệ đưa xuống: "Cũng không phải việc khó xử gì, là thấy được một nhân tài tinh thông thiên văn, trong lòng nảy sinh vui mừng, không khỏi nhìn thêm hai lần."

Đồng thời ra hiệu cho Đại thái giám đưa tấu chương cho Lương Duệ.

Lương Duệ xem xong, nghiêm chỉnh cúi đầu: "Bệ hạ, nữ tử này nếu đã có tài, chi bằng phá lệ đề bạt, triệu kiến ban chức quan?"

Lão Hoàng Đế ra vẻ không vui lắm: "Trẫm vừa mới nói xong không thể để nữ tử làm quan, ngươi đây là muốn trẫm nuốt lời?"

Lương Duệ lại cúi đầu: "Thần biết quân vương không nói chơi, cũng biết nỗi khổ tâm của Bệ hạ, Bệ hạ sinh ra trong thời loạn lạc, khởi nghiệp từ nơi cơ hàn, quét sạch thiên hạ mà đức độ ban khắp bốn phương, nhất cử nhất động tất phải lo nghĩ đến sự mất còn của quốc gia. Mà nữ tử làm quan thì phá vỡ nội ngoại, loạn âm dương, phi Thánh Vương không thể trấn áp."

"Bệ hạ lòng dạ khoan dung, chính là bậc quân chủ như Nghiêu Thuấn vậy. Thánh nhân nói: Kẻ làm vua nên gánh chịu cái nhơ nhuốc của đất nước. Công lao của Bệ hạ rạng ngời ngàn xưa, lòng nhân của Bệ hạ còn mãi ngàn thu."

"Là bọn thần phận nam tử hèn mọn vô dụng, không thể san sẻ nỗi lo cho quân vương, làm liên lụy đến kim khẩu của Bệ hạ bị tổn hại."

"Thần biết rõ Bệ hạ lòng mang nỗi khổ của lê dân, thần cả gan khẩn cầu Bệ hạ triệu kiến tài nữ này vào triều, sửa đổi lịch pháp, đây là phúc của xã tắc."

Lão Hoàng Đế suýt nữa thì nhe cả lợi ra cười. Đưa mắt liếc Hứa Yên Miểu. Nhìn xem! Nhìn xem! Đây mới là trung thần năng thần! Học hỏi cho tốt vào!

[Oa! Khen hay thật! Lương Chủ sự thật lợi hại!] Tiểu Bạch Trạch mắt lộ vẻ sùng bái. Tuy nhiên lại không có một chút ý định học hỏi nào.

Một ngày tốt lành

Lão Hoàng Đế nghẹn lòng dời mắt đi. Vẫn là nên xem vị ái khanh biết cho mình bậc thang xuống này đi.

"Nếu Lương khanh đã nói vậy, vậy trẫm liền triệu người này vào triều đi."

Lão Hoàng Đế nghĩ nghĩ, vốn định cho người vào Thượng cung Ty, nhưng nghĩ đến vấn đề tính toán lịch pháp —— tai họa tiền triều để lại, khiến Đại Hạ dùng mấy chục năm lịch pháp sai lệch, ngay cả ngày Xuân phân cũng không đúng. Bây giờ bọn họ cần phải sửa lại lịch pháp...

"Vậy cho nàng vào Thiên văn Đài đi."

Bá quan cúi đầu: "Bệ hạ nhân..."

[Ối ồi ôi!] Hứa Yên Miểu cúi đầu xuống, đồng thời cậy mình chỉ nghĩ trong lòng, tùy tiện trêu chọc Hoàng đế: [Nam canh nữ chức~Nữ tử dệt vải là bổn phận~Nếu đến làm quan chính là không làm tròn phận sự~]

Bá quan mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Mấy vị lão đại nhân bị trẹo cả lưng.

Lão Hoàng Đế mặt sầm lại. Hứa Yên Miểu, ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu!

Trong trang viên nhà họ Thôi.

Hoàng Tương Nương từ trong hòm tiền tiết kiệm của mình, nhặt ra số tiền thuê phòng tháng này phải nộp để sang một bên, lại đếm đi đếm lại những thỏi bạc nhỏ còn lại...

“Còn hai trăm thỏi!”

Hoàng Tương Nương vui sướng đếm xong, rồi lại đếm thêm một lần nữa.

Nàng bây giờ đang làm thợ dệt trong nhà một hộ lớn, mỗi ngày kiếm được hai trăm quán tiền. Tuy mỗi ngày phải lao động bảy canh giờ, sáng sớm đã phải đến phòng máy, nhưng, khổ cực mệt nhọc thế nào cũng tốt hơn làm tiểu kỹ nữ trong thanh lâu.

“Tương Nương!” Tiểu tỷ muội Lâm Kim Lan cùng được cứu ra khỏi lầu với nàng đang ngồi bên giường sợ hãi: “Vị Hứa lang quân mà ngươi quen biết đó, thật sự sẽ dâng xa cán bông chúng ta cải tiến lên ư?”

Hoàng Tương Nương quay đầu nhìn lại, mấy vị tỷ muội tuy miệng không nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy lo lắng.

Tuy đã ra khỏi lầu xanh, trở lại thân phận lương thiện, tự lực cánh sinh được một năm rưỡi rồi, nhưng trong lòng các nàng vẫn coi mình là kỹ nữ hạ tiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play