“Vâng vâng!”
“Ban đầu hai bên biện luận vô cùng kịch liệt, không ai biện luận lại ai.”
“Vâng vâng!”
“Hoàng Lão nói: Vua là vua, tôi là tôi, trên dưới tôn ti không thể loạn, cho dù Kiệt, Trụ là hôn quân, họ cũng là vua, Thang, Võ dù là thánh nhân, họ cũng là bề tôi, quân vương có lỗi, bề tôi nên làm là khuyên can sửa chữa, chọn g.i.ế.c vua thì tính là gì!”
“Vâng vâng!”
“Sau đó vị Đại Nho biện luận lúc đó liền nói: Vậy Thái Tổ triều ta phản lại tiền triều thì tính là gì.”
Hứa Yên Miểu trực tiếp sặc nước bọt: “Khụ khụ khụ!”
[Đây chẳng phải là nâng tầm vấn đề sao!]
Quyền Ứng Chương: Ồ! Hóa ra 'nâng tầm vấn đề' thường xuất hiện trong tiếng lòng của Hứa tiểu tử là có ý này à!
Vậy đúng là nâng tầm vấn đề rồi.
Quyền Ứng Chương: “Hoàng đế lúc đó cũng có mặt, vốn đang hứng thú nghe bọn họ cãi nhau, nghe thấy lời này, lập tức mở miệng cưỡng ép ngắt lời biện kinh, cưỡng ép hòa giải, nói Thang Võ có phải nhận mệnh trời hay không vốn khó mà nói rõ, cuộc biện kinh này thôi bỏ đi.”
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu suýt nữa đơ máy: “Còn có thể như vậy sao?!”
Quyền Ứng Chương gật gật đầu, hòa ái hỏi: “Học được chưa?”
Hứa Yên Miểu cũng gật gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu.
[Vậy ta hiểu rồi, cuộc biện kinh lần này thật ra ta không cần nói nhiều thứ linh tinh như vậy, ta chỉ cần nói: Theo như ngươi nói, mẹ của Bệ hạ tái giá, muội muội của ông tái giá, hai người con gái của ông đã hòa ly, hơn nữa Bệ hạ rất nhiệt tình muốn cho các nàng tái giá... Bệ hạ, cả nhà nữ quyến của ngài cộng thêm ngài nữa, đều rất không giữ nhân luân nha!]
Thiên Thống Đại Đế đang nghe lén ở phía xa nụ cười cứng đờ.
Chu Bạch Lộc ở xa hơn nữa không hiểu vì sao, cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Hứa Yên Miểu: [Ta hiểu rồi!]
Thái Tử gật đầu: Bổn cung cũng hiểu rồi!
Tương Dương Công chúa hăm hở: Bổn, bổn cung cũng hiểu rồi!
Lão Hoàng Đế siết chặt nắm đấm.
Các ngươi hiểu cái rắm!
“Bốp bốp——”
“Ái ui——”
Lão Hoàng Đế thu nắm đ.ấ.m lại, Hứa Yên Miểu và Thái Tử ôm cục u trên đầu, nhe răng trợn mắt.
Nhưng không sao, miệng không dùng được, Hứa Yên Miểu còn có tiếng lòng! Đáng sợ lắm!
[Quá đáng rồi!]
[Đây là Quyền công dạy ta mà! Ngài có bản lĩnh thì đánh Quyền công đi! Còn không phải là bắt nạt ta bị đánh tùy tiện cũng không sao, Quyền công bị đánh có thể sẽ trực tiếp loãng xương nằm lăn ra đất sao!]
Lão Hoàng Đế “Hừ” một tiếng.
Trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn đánh ai thì đánh, không phục thì nhịn đi!
[Hơn nữa, có sức lực này chi bằng đi đánh thằng nhóc thối sắp thổ lộ tâm tình với con gái ngài kia kìa.]
“???”
Ai?!
Lão Hoàng Đế lập tức nhíu chặt mày.
Ông muốn con gái tìm được lang quân như ý, cũng rất vui lòng để con gái tự mình chọn lựa người thương. Nhưng nếu ai đó nghĩ rằng có thể tiếp xúc và dụ dỗ con gái rượu của ông sau lưng, vậy thì đừng trách ông không khách khí.
—— Đại Đế chính là chuyên quyền độc đoán như vậy!
Tương Dương Công chúa ló đầu ra giữa đám đông.
Đúng vậy, nàng vừa rồi chạy nhanh, cho nên chỉ có Hứa Yên Miểu và Thái Tử bị đánh.
Giờ phút này, Công chúa điện hạ ló đầu ngó nghiêng, ánh mắt sáng rực.
Ai vậy! Là tỷ tỷ muội muội nào của nàng?
[Ấy da! Hỏng bét! Cao Tương đi đâu rồi! Ta còn định nhắc nhở nàng nữa!]
Tương Dương Công chúa trực giác như dã thú giật nảy mình, cứng ngắc quay đầu, liền thấy một thư sinh trong lòng ôm một bó hoa cải dầu lớn, trong mắt ẩn chứa sự kích động.
Thư sinh tiến lên hai bước: “Điện hạ, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Tương Dương Công chúa: “……”
Nàng cảm thấy vô số ánh mắt đang đổ dồn vào mình, đầu óc phảng phất cảm thấy một trận choáng váng.
Nhưng mà, nếu không giải quyết chuyện này, ai biết được Lâm Trí này còn làm ra chuyện gì khác nữa không!
Tương Dương Công chúa cố nén tính tình của mình, mặt không biểu cảm: “Có thể. Đến một nơi không có người đi.”