Nhưng mà, chuyện của Chu Tử này thật sự rất buồn cười!
Ai mà ngờ được sự tiến hóa và lan truyền tin đồn về Chu Tử, lại nhờ ơn đám con cháu hiếu thảo thật sự của ông ấy chứ!
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ cố gắng nhịn cười, ánh mắt quét một vòng xung quanh.
Ủa? Cái tên Chu gì Lộc kia đâu rồi?
Thôi, không quan trọng. Tiếp tục nghe xem Tiểu Bạch Trạch nói tiếp thế nào.
*
Hứa Yên Miểu liếc nhìn hệ thống bát quái, đối với ba câu hỏi kia, trả lời một cách đanh thép ——
“Giả.”
“Giả.”
“Giả.”
Người khác hỏi hắn: “Sao ngươi chắc chắn là giả vậy?”
Hứa Yên Miểu: “Sau khi con trai ông ấy là Chu Thục qua đời, ông ấy đau buồn khôn xiết, vì Kiến Dương Khảo Đình là nơi con trai ông ấy đặc biệt thích, nên ông ấy đã chuyển đến Kiến Dương ở. Con dâu ông ấy không tái giá, mang theo cháu trai ông ấy về quê gốc ở Vụ Nguyên, Giang Tây. Từ Kiến Dương đến Vụ Nguyên... khoảng cách năm sáu trăm dặm, bọn họ làm sao tiện gặp gỡ riêng tư được?”
Người này lại nói: “Vậy... cũng có thể là trước khi con trai ông ấy c.h.ế.t đã...”
Hứa Yên Miểu: “Chu Thục tính tình ngang bướng ham chơi, Chu Tử sợ mình dạy không tốt, sau khi con trai đội mũ thành nhân một năm, liền gửi đến Vụ Châu Kim Hoa huyện bái Lữ Tổ Khiêm làm thầy. Ba bốn năm sau mới thành thân, bốn năm sau nữa thì người mất. Chu Thục tổng cộng lấy vợ mới bốn năm, trong bốn năm đó chỉ về nhà một lần để tham gia khoa cử, ngay cả lúc qua đời cũng là ở Vụ Châu, Chu Tử lấy đâu ra thời gian thông gian với con dâu lại còn khiến con dâu mang thai?”
[Chẳng lẽ là một phát ăn ngay nhỉ?]
[Tuổi ngoài năm mươi, uy phong không giảm năm xưa, một phát ăn ngay?]
[Cứ ép nói như vậy... thật là không lễ phép lắm.]
Quân thần Đại Hạ nín cười đến khổ sở.
Người hỏi không nghe được tiếng lòng, nhưng cũng bị lời của Hứa lang làm cho nghẹn họng hồi lâu, cố gắng nói một câu: “Những chuyện này ngươi làm sao biết được?”
Hứa Yên Miểu còn chưa kịp nói, quan viên số một đã lạnh lùng lên tiếng: “Thư các hoàng gia có.”
—— Vì để tổ tông không bị liên lụy vào, ông ta cũng liều mạng rồi.
“Sau khi con trai thành thân, Chu Tử gặp con dâu mấy lần...”
“Thư các hoàng gia có ghi lại.”
“Sau khi con dâu Chu Tử về quê gốc nhà họ Chu, hai người không gặp mặt...”
“Thư các hoàng gia có ghi lại.”
“Chu Tử có gặp mặt con dâu chưa xuất giá không... Khoan đã, cái này không cần trả lời!”
Người hỏi cũng biết mình đã quá vô lý rồi. Vội vàng bắt đầu hỏi câu tiếp theo: “Vậy... danh kỹ...”
“Chuyện đồn về danh kỹ xảy ra, người giúp Chu Tử nghiêm hình tra khảo danh kỹ là Nhạc Lâm, Đề hình Chiết Đông lúc bấy giờ, nhưng mà...” Hứa Yên Miểu vẻ mặt kỳ quái: “Nhạc Lâm ông ta, trong khoảng thời gian đó, căn bản là không hề giữ chức Đề hình Chiết Đông nha.”
Nói rồi, tiện thể đọc ra danh sách toàn bộ quan viên giữ chức Đề hình Chiết Đông lúc đó.
Người hỏi kinh ngạc: “Đây cũng là...”
Quan viên số hai: “Không sai! Đây cũng là ghi chép trong thư các hoàng gia!”
“Hít——”
Đám đông xem náo nhiệt hít một hơi khí lạnh.
Thư các hoàng gia! Đáng sợ như vậy!
Còn có người lặng lẽ lùi lại mấy bước, tránh để mình bị chú ý, bí mật riêng tư đều vào hết thư các.
Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi!
Mà bản thân Hoàng đế: “...Khụ.”
Đúng vậy, thư các hoàng gia chính là lợi hại như vậy! Giống như Cẩm Y Vệ cũng thật sự xuất quỷ nhập thần, có thể giám sát thiên hạ vậy.
Nói đến đây, Cẩm Y Vệ đi làm giả đâu rồi! Làm giả xong chưa! Nếu không lỡ như cần lấy sách ra mà không lấy được thì chẳng phải xấu hổ sao?
...
Cẩm Y Vệ đang trên đường phi ngựa như điên về làm giả.
*
Hứa Yên Miểu ho khan một tiếng: “Bây giờ, còn ai muốn chứng minh Chu Tử có làm chuyện gì hay không?”
Một ngày tốt lành
Toàn trường yên lặng.
Hứa Yên Miểu nghĩ nghĩ: “Trình Tử cũng được. Bọn họ tuy không nạp ni cô, thông gian con dâu, nhưng cũng có một số tin đồn...”