"!!!"

Ít nhất một nửa số người tỉnh táo hẳn lên.

Ngay sau đó là mắng chửi người đọc sách kia:

"Đúng là đồ súc sinh ngang ngược!"

Một ngày tốt lành

"Thằng nhãi vô lễ!"

"Chu Tử nào có chuyện đó!"

"Thùng cơm, vò rượu, bị thịt, đầu óc chỉ toàn những chuyện bẩn thỉu này!"

"Nói năng hồ đồ!"

Mọi người xôn xao trách, thế nhưng, có thể thấy rõ bằng mắt thường, từng người một chú ý đến Hứa Yên Miểu còn chăm chú hơn cả lúc nghe biện kinh trước đó, gương mặt tràn đầy ham muốn tìm hiểu kiến thức như muốn phun ra.

Nói cái này đi! Cái này chúng ta thích nghe!

Đặc biệt là đám quan kinh thành.

Khụ khụ, Tiểu Bạch Trạch thật sự có thể nhìn thấy chân tướng à!

Bọn họ tò mò chuyện này lâu lắm rồi.

Ngay cả Quyền Ứng Chương, tuổi đã cao, thân thể cũng không nhịn được mà nghiêng về phía trước không ít.

Đồng Tâm rất lấy làm lạ: "Lão còn tin chuyện này?"

"Ta không tin." Quyền Ứng Chương nghiêm nghị nói: "Đây chắc chắn là khi Chu Tử làm quan trong triều, bị chính địch vu khống. Nhưng chỉ không tin thôi chưa đủ, ta cần phải nghe cụ thể chi tiết, phân tích cho kỹ càng."

Đồng Tâm: ... Là vậy sao?

Khụ khụ. Vậy ông cũng xem náo nhiệt... à không, ông cũng phân tích một chút. Tuy ông nhằm vào Chu Hi, nhưng cũng không hạ tiện đến mức này, nếu có thể, thì giúp ông ta làm sáng tỏ một chút vậy.

Hứa Yên Miểu lật xem hệ thống bát quái: "Ngươi đang nói đến chuyện Chu Tử vì bị cuốn vào đảng tranh mà bị chính địch đàn hặc sáu tội lớn kia?"

Người thư sinh kia: "Ngươi đừng nói chuyện đó, ngươi chỉ cần nói, Chu Tử rốt cuộc có nạp ni cô làm thiếp hay không!"

Hứa Yên Miểu: "Không có."

"À..."

Thái Tử tiếc nuối nói: "Hóa ra là không có à."

Đúng vậy. Chu Tử vậy mà lại không làm chuyện này à!

Đám đông xem náo nhiệt một phen thất vọng.

Cứ tưởng sẽ được nghe chuyện gì kích thích lắm chứ.

Người thư sinh kia: "Bằng chứng đâu! Chẳng lẽ ngươi chui dưới gầm giường Chu Tử, biết ông ta không nạp ni cô chắc?"

"!!!"

Đám đông xem náo nhiệt lập tức tỉnh táo trở lại.

Đúng vậy! Bằng chứng đâu!

Hứa Yên Miểu: "Thời đại Chu Tử sống, người ta viết rất nhiều bút ký tiểu thuyết, từ Thừa tướng đến dân chúng nơi phố thị đều chuộng việc này. Trong bút ký có chuyện thật, cũng có tin đồn thất thiệt, nhưng không có một cuốn bút ký tiểu thuyết nào nhắc đến chuyện Chu Tử và ni cô cả. Đã mang ni cô đi khắp nơi khoe khoang mà lại không ai nhắc tới, thế còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?"

Hoặc là chuyện này thuần túy là hư cấu, ngay cả tin đồn nơi phố thị cũng không có, hoặc là không ai dám bàn luận về chuyện này.

Người thư sinh kia chặn họng Hứa Yên Miểu: "Bút ký tiểu thuyết? Sao ngươi biết là không có? Chẳng lẽ ngươi đã đọc hết tất cả bút ký tiểu thuyết thời Chu Tử chắc?"

Hứa Yên Miểu mặt không đổi sắc nói dối: "Đúng vậy, ta đọc hết rồi."

Người thư sinh kia căn bản không tin: "Ngươi nói đọc hết là đọc hết à? Vậy ngươi nói xem, vị họa sĩ nổi tiếng đã vẽ bức «Mẫu Đơn Đồ» của Đông Sở kia, Lô Thanh Thành, trong bút ký tiểu thuyết có tin đồn gì?"

—— Chu Tử chính là người Đông Sở.

Hứa Yên Miểu liếc nhìn hệ thống bát quái, kinh ngạc vô cùng: "Đó là tổ tông nhà ngươi hả?"

Người thư sinh kia nghe thấy tiếng hít khí đầy kinh ngạc của các quan kinh thành, nụ cười trên mặt tràn đầy tự hào: "Không sai, chính là gia tổ."

Hứa lang thầm kêu to: [Oa!]

Thái Tử khẽ kêu: "Oa..."

Còn có người tự đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t để bêu xấu tổ tông mình thế này à!

Lão Hoàng Đế cười nhạo không thương tiếc: "Hỏi tổ tông nó chứ có phải hỏi nó đâu, có gì mà không dám hỏi."

Cho dù hỏi ra tổ tông nhà mình nạp ni cô, ngủ với con dâu, bất hiếu với mẹ bắt bà ăn gạo cũ trong kho... thì liên quan gì đến nó, cái xấu là danh tiếng của tổ tông.

"Ta vẫn là lần đầu tiên nói chuyện bát quái... ý ta là, nói những tin đồn phố thị này ở trước mặt bàn dân thiên hạ đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play