Nếu khoa cử không thi, tuy ông ta có xem qua loa, nhưng không tinh thông.

Hứa Yên Miểu lại liếc nhìn mục bát quái trong hệ thống, xác nhận rồi ——

Hắn dùng giọng nói như đang trả lời trong lớp học, hô to, vang vọng: "Nhưng mà, 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn', là tư tưởng của Trình Tử mà!"

Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, đây là tư tưởng của Trình Tử mà!

Là của Trình Tử mà!

Trình Tử ——

Giọng Hứa Yên Miểu vang đến độ, gần như tạo thành tiếng vọng trong thư viện.

"Ha ha ha ha ha ha ——"

Thái Tử đến hạt dưa cũng cầm không vững, vỗ vào cột cửa cười như điên: "Trình Chu lý học! Trình Chu lý học! Lúc nào cũng nhắc cùng nhau, nhớ nhầm cũng là bình thường thôi nhỉ!"

Không ít người trong đám đông xem náo nhiệt mặt đỏ bừng.

—— Bọn họ chính là loại người sẽ nhầm lẫn, trong đó còn có người trước khi Hứa Yên Miểu nói ra, vẫn kiên định cho rằng "Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn" là lời của Chu Tử nói.

Nhưng mặt họ có đỏ đến mấy, cũng không đỏ bằng Chu Bạch Lộc. Sắc đỏ lan từ mặt xuống tận cổ, khiến người ta nghi ngờ ông ta có phải đang muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống không.

"Ta... Nó..."

Một ngày tốt lành

Dưới áp lực cao, Chu Bạch Lộc nhanh chóng tìm được cớ: "Ta đương nhiên biết đây là tư tưởng của Trình Tử, Chu Tử cũng chưa từng nói câu 'Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn', nhưng Chu Tử từng nói 'Phu tử nhi giá, cố vi thất tiết' (Chồng c.h.ế.t mà tái giá, cố nhiên là thất tiết), lời tuy khác, nhưng ý nghĩa tương đồng."

Chu Bạch Lộc: "Hôm nay, liền biện luận xem Chu Tử có chủ trương quả phụ thủ tiết hay không."

Đồng Tâm Đại Nho vỗ đùi một cái: "Hỏng rồi, Chu Tử đúng là từng nói vậy."

Quyền Ứng Chương: "Câu gốc chẳng phải là: Phu tử nhi giá, cố vi thất tiết, nhiên diệc hữu bất đắc dĩ giả, thánh nhân bất năng cấm dã? (Chồng c.h.ế.t mà tái giá, cố nhiên là thất tiết, nhưng cũng có người bất đắc dĩ, thánh nhân không thể cấm được?)"

Đồng Tâm: "Nhưng Chu Tử chỉ nói không làm được là 'bất đắc dĩ', điều này đã đủ để nói rõ tư tưởng của Chu Tử chính là: quả phụ không tái giá là thiên lý, chỉ khi gặp phải chuyện bất đắc dĩ, mới có thể thông cảm."

Hai người lại nhìn lên sân khấu, quả nhiên Chu Bạch Lộc dùng chính lời lẽ này.

Hơn nữa người này đúng là có chuẩn bị mà đến, trực tiếp chặn hết đường lui: "Chu Tử từng nói với học trò của mình: Nếu như chồng không thể nuôi sống vợ, vợ hòa ly là hợp tình hợp lý. Nhưng đây cũng là trường hợp 'bất đắc dĩ'. Thế tình đúng là có thể dung thứ cho sự bất hợp lý này, thế nhưng đa số gia đình đều chưa đến mức đó, nếu như không có chuyện đau buồn xảy ra, chỉ đơn thuần là chồng qua đời, vợ liền tái giá, há chẳng phải hoàn toàn không màng đến tình nghĩa phu thê sao."

Ông ta nói như vậy, Hứa Yên Miểu liền không có cách nào dùng những trường hợp tương tự để phản bác.

Chu Bạch Lộc thoáng vẻ đắc ý.

Tuy ông ta nhớ nhầm nguồn gốc của câu "Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn", nhưng ông ta biết, Chu Tử trong «Chu Tử Ngữ Loại», từng nhắm vào chuyện Y Xuyên tiên sinh không phản đối biểu tỷ tái giá, mà nói với học trò một câu "Đại cương nhẫm địa, đãn nhân diệc hữu bất năng tận giả". (Đại cương là vậy, nhưng người đời cũng có kẻ không làm được hết).

—— Y Xuyên tiên sinh chính là một trong Nhị Trình của Trình Chu lý học, Trình Di.

Chính là người đề xuất "Đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn", sau này bị người đời xuyên tạc thành "thất tiết chỉ việc phụ nữ tái giá là không trinh tiết", một kẻ oan uổng lớn.

Mà Chu Tử đối với chuyện biểu tỷ của Trình Tử tái hôn, nói thẳng ra một chút, chính là:

Đệ tử Chu Tử: Thưa thầy, sao Trình Tử không phản đối biểu tỷ tái giá ạ?

Chu Tử: Theo cương thường Nho gia, chồng c.h.ế.t quả phụ tái giá, là thất tiết. Nhưng xét về tình người mà nói, không làm được cũng là chuyện bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play