Võ quan: “!!!”
“Tạ Bệ hạ!!!”
Đợi đám người ô ùn ùn kéo đi rồi, Lão Hoàng Đế hai tay chắp sau lưng, vô cùng cảm khái.
“Trẫm thật có lương tâm quá!”
[Ối giời ơi! Lão Hoàng Đế cho võ quan tùy tiện khuân đồ trong tư khố của ông ấy!]
Đúng vậy đúng vậy, trẫm đúng là cho bọn họ tùy tiện khuân, cái này không cần nói nữa.
[Ối giời ơi! Võ quan sắp khuân sạch tư khố rồi! Đại tướng quân một mình khuân bảy món bảo vật!]
Lão Hoàng Đế: “????”
Lão Hoàng Đế: “!!!!”
Lũ tiểu tử khốn kiếp, bảo các ngươi tùy tiện khuân, các ngươi lại khuân sạch thật à!
Ông chủ keo kiệt cuối cùng cũng hào phóng một lần, sao lại không thể ra sức khuân chứ.
Còn về mặt đen của ông chủ... ờ, sau này hãy nói.
Đợi đến khi Lão Hoàng Đế chạy đến nơi, gạch lát nền cũng bị đám súc sinh này cạy lên một miếng rồi.
Mới chỉ có hai khắc (30 phút) ngắn ngủi thôi mà!
Lão Hoàng Đế hét lớn một tiếng: “Các ngươi!”
Vị võ quan đang cầm viên gạch giả vờ như không có chuyện gì, giấu viên gạch ra sau lưng.
Đại tướng quân cố gắng moi bộ Thạch thiếp kinh ( bản khắc kinh điển trên đá) từ trong hòm ra, ôm vào lòng, sau đó mới xoay người hành lễ: “Tham kiến Bệ hạ!”
Các võ quan khác cũng lặng lẽ ôm chặt chiến lợi phẩm của mình: “Bệ hạ, người đã nói là tùy tiện chúng thần lấy mà!”
Lão Hoàng Đế: “Cút! Cút cút cút!”
“Vâng ạ!”
Một ngày tốt lành
Đám võ quan nhanh chóng chạy biến.
Có người chạy chạy, lúc xuống bậc thềm làm rơi mấy viên bảo thạch, lại vội vàng chạy về, khó khăn nhét bảo thạch lại vào lòng.
Lão Hoàng Đế: “...”
Không nhìn nổi nữa.
Xoay người, muốn mắt không thấy tâm không phiền, vừa quay đầu liền nhìn thấy cái nội khố trống đi rất nhiều chỗ, trên mặt đất còn thiếu một miếng gạch lát nền.
“...”
Cơ mặt của Thiên Thống Đại đế co giật dữ dội.
Lời đổ thêm dầu vào lửa của Hứa tiểu hỗn đản tuy muộn nhưng đã đến.
[Ghen tị quá đi!]
Giọng hắn đầy ngưỡng mộ: [Sao ta lại không phải là võ quan nhỉ?]
‘Chỉ với cái dáng vẻ tay trói gà không chặt này của ngươi, mà còn muốn làm võ quan?’
Lão Hoàng Đế lạnh lùng đóng cửa nội khố lại. Phát ra lời chế nhạo vô tình: ‘Cho dù đặt cơ hội trước mặt ngươi, với chút sức lực này của ngươi, có thể khuân được mấy cân vàng!’
[Hả?] Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu bật ra một câu mà trong mắt Lão Hoàng Đế lúc này là khó hiểu: [Này, người này là ai vậy? Chu Bạch Lộc? Nghe quen tai thế nhỉ? Sao đột nhiên...]
Tiếp theo liền không có tiếng lòng nữa.
Lão Hoàng Đế nhíu mày, nhanh chóng quay lại trên liễn: “Đến nhà bếp công!”
Nhóc thối tha kia không phải là xảy ra chuyện rồi chứ?
*
Hứa Yên Miểu không xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là rất kinh ngạc: “Hả? Biện luận?”
Trước mặt hắn, là Chu Bạch Lộc, người được triều đình điều từ chức Sơn Đông Đề học Thiêm sự về kinh, vốn định nhậm chức Đại Lý Tự Thiếu khanh.
Sở dĩ nói là vốn định, là vì Lão Hoàng Đế hình như lại có ý nghĩ khác, đang do dự bất định, cho nên ông ta tuy đã đến Kinh sư, hôm nay cũng đã thượng triều, báo cáo các sự vụ liên quan ở Sơn Đông, nhưng vẫn chưa được xem là kinh quan.
Người này giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hứa Yên Miểu: “Đúng vậy, tại hạ ở Sơn Đông đã nghe danh Hứa thần thông, các hạ tuổi trẻ như vậy đã có thể được bổ nhiệm làm Khoa cử Chủ khảo quan, học thức và tài năng đã nổi danh gần xa, tại hạ sớm đã hướng về văn tài của quân tử, lần này khó có dịp được tắm gội thánh ân, điều về Kinh sư, tại hạ tuy ngu độn, nhưng cũng muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo thị trung một phen.”
[Hả? Nhưng mà ta không biết...]
Hứa Yên Miểu có chút ngại ngùng, vội vàng mở miệng: “Đâu có đâu có, các hạ quá khen rồi, thỉnh giáo không dám nhận, còn về biện luận, cũng không dám nhận. Tại hạ có thể đảm nhiệm Chủ khảo quan là nhờ hoàng ân rộng lớn, nhưng văn tài của bản thân tại hạ thực sự tầm thường, luận về học vấn lại càng không đáng nhắc tới, cùng các hạ biện luận chỉ sợ sẽ xấu hổ mất mặt. Nếu các hạ không chê, hay là nói về đề tài biện luận ban đầu, chúng ta cứ thế thảo luận kỹ lưỡng một phen?”