Tức là, trong thời gian thu thuế, triều đình sẽ căn cứ vào tình hình từng khu vực, định ra giá bạc của từng khu vực, không cho phép tự ý tăng giá.
Sau đó do Ngự sử và Cẩm Y Vệ giám sát thiên hạ, nghiêm trị các quan viên và thương nhân ác ý nâng giá, một khi phát hiện có kẻ nhân cơ hội nâng giá bạc, không chỉ phải truy thu lại khoản thu nhập bất hợp pháp của họ, mà còn phải xử phạt nghiêm khắc, để làm gương răn đe.
Những điều này đều đã được viết trong tấu chương Vạn Thọ Công chúa dâng lên.
Vị quan viên kia lộ ra ánh mắt tán đồng, gật gật đầu, lại chắp tay với Lão Hoàng Đế: “Như vậy, thần không có ý kiến gì nữa.”
Hộ bộ Hữu Thị lang Ngụy Nhân ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần cho rằng việc này nên chọn mấy phủ để thực hiện trước, xác định tính khả thi của nó, sau đó mới triển khai rộng rãi.”
Lão Hoàng Đế gật đầu: “Quả thực cần phải...”
[Ồ! Thí điểm à!]
Vua tôi Đại Hạ: “!!!”
Hứa Yên Miểu sao ngươi lại hoàn hồn nhanh thế! Không nhìn thêm chút nữa xem rốt cuộc là cái gì khiến ngươi thấy quen mắt à!
Ngươi cứ như vậy, lát nữa bọn ta lại phải phân tâm nghe chuyện náo nhiệt ngươi mang đến, một lòng hai việc mệt lắm đấy!
Một ngày tốt lành
Lão Hoàng Đế kiên cường nói nốt phần còn lại: “Quả thực cần phải chọn mấy phủ để thực hiện, khanh gia có ý tưởng gì không?”
Hộ bộ Hữu Thị lang nhẹ nhàng đưa ra mấy số liệu: “Hiện nay thuế ruộng một năm của Đại Hạ, nhiều nhất không quá hai mươi chín triệu năm trăm ngàn thạch, trong đó, mười hai triệu thạch do địa phương chi phối, trong số mười bảy triệu năm trăm ngàn thạch còn lại, bốn triệu thạch đến từ phương Nam, mười ba triệu năm trăm ngàn thạch đến từ phương Bắc, nhưng, trong đó bảy triệu năm trăm ngàn là quân phí, nói cách khác...”
Ông ta đưa ra đáp án cuối cùng: “Lương thực cần vận chuyển đến Kinh sư, phương Nam là bốn triệu thạch, phương Bắc là sáu triệu thạch, Nam ít Bắc nhiều, nên chọn hai châu phủ ở phương Bắc vận chuyển lương thực không thuận tiện để thực hiện chính sách này, lại chọn một châu phủ ở phương Nam cũng vận chuyển không thuận tiện, để thực hiện chính sách này.”
[Oa!] Hứa lang vỗ tay trong lòng: [Những số liệu này đều là bình thường ghi nhớ lại sao!]
Hộ bộ Hữu Thị lang cả người như vừa uống tiên đan, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Thậm chí chỉ muốn cáo thị thiên hạ.
Ông ta! Ngụy Nhân! Hôm nay được Bạch Trạch khen ngợi rồi! Hôm nay chắc chắn phúc tinh cao chiếu, vận may phi phàm!
—— Người mắc chứng mê tín nặng.
Không nhịn được, lại khoe khoang một chút sự nhạy bén của mình đối với con số: “Nói đến phân bổ thuế thu, những năm trước tổng bổng lộc của toàn thể võ quan quy đổi thành bạc khoảng hơn mười vạn lạng, năm nay đã tăng lên gần hai mươi vạn lạng rồi, Bệ hạ ân điển rộng lớn, khoan dung hậu ái như vậy, thần tuy là văn quan, nhưng cũng vì thế mà cảm kích.”
Phía trên, Lão Hoàng Đế ngẩn ra một chút, ho khan một tiếng, giọng điệu chuyển hướng: “Chuyện này không cần đặc biệt mang ra nói. Võ quan vì trẫm mà vào sinh ra tử, tăng lương một chút, là chuyện nên làm.”
“Bệ hạ!!!”
Toàn thể võ quan nước mắt lưng tròng.
Lão Hoàng Đế: “Khụ khụ, tiếp tục nói chuyện thuế thu, chút chuyện nhỏ này sau này không cần nhắc lại nữa.”
[Bởi vì đã lén lút khấu trừ bổng lộc của võ quan, sợ nhắc nhiều sẽ bị phát hiện?]
Im lặng, là các võ quan của ngày hôm nay.
Có văn quan hảo hữu lén lút, dưới tình huống Ngự sử mắt nhắm mắt mở, hỏi một câu: “Ngươi vẫn ổn chứ?”
Vị võ quan kia khô khan đáp: “Hơi choáng.”
Văn quan hảo hữu vỗ vỗ vai ông ta, đồng cảm nói: “Nén bi thương.”
Mà Hộ bộ Hữu Thị lang thì người đã ngây ra rồi.
Ông ta làm sao cũng không ngờ lại chọc ra chuyện này.
Ông ta biết rồi!
Hộ bộ Hữu Thị lang mặt lộ vẻ lo lắng.
Xem ra hôm nay vận số của ông ta đặc biệt không tốt, nói không chừng sẽ gặp phải chuyện lớn mất chức hoặc c.h.é.m đầu. Nhưng vì phúc khí của Tiểu Bạch Trạch bảo hộ, nên đã biến thành loại tai họa không liên quan đến tính mạng này!