“!!!”
Hứa Yên Miểu trợn mắt há mồm.
[Ngay cả ta còn chưa được ăn gà tây nữa là!]
[Quai Tể chỉ là một con mèo, làm sao ăn hết nửa thùng nhỏ như vậy được! Để tránh nó bị khó tiêu, ta đành phải miễn cưỡng...]
Hứa Yên Miểu vẻ mặt ngưng trọng, khẽ gật đầu.
Một ngày tốt lành
—— Hắn thật sự đã vì sức khỏe của con mèo nhà mình mà trả giá quá nhiều.
Thái tử không nhịn được cười, chỉ nói: “Vậy ta tiễn đến đây thôi. Trời tối quá rồi, ta không tiện ra khỏi cung.”
Hứa Yên Miểu lại hành lễ lần nữa: “Thần xin cáo lui trước.”
Đợi Hứa Yên Miểu rời đi, Thái tử xoay người lại, liền thấy Hoàng đế đang đứng phía sau.
“!!!”
Thái tử giật nảy mình, vội vàng nhớ lại những lời mình vừa nói, cùng với tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, xác định không để lộ điều gì xong, mới kéo người đi vào trong cung: “Phụ hoàng, sao người lại đến đây?”
Sau khi gặp mặt, câu đầu tiên của Lão Hoàng Đế là: “Không tệ, cuối cùng cũng biết liên lạc với các bề tôi ở Đông Cung, ban ơn cho họ rồi!”
Giọng điệu vui mừng đến mức... Thái tử đột nhiên có chút chột dạ.
Nhưng! Thái tử lâm trận không hoảng: “Phụ hoàng, chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi mà —— Trong hầm của con có trữ đông một ít phô mai sữa lạnh, phụ hoàng có muốn đến ăn thử không. Giải nhiệt.”
“Trời mới tháng tư giải nhiệt cái gì.” Lão Hoàng Đế khinh khỉnh liếc hắn một cái, rồi nhấc chân đi về phía Đông Cung, vô cùng “miệng chê nhưng thân thể lại thành thật”.
Thái tử cười hì hì đi theo sau.
Sau đó, từ xa xa, truyền đến một câu tiếng lòng: [Lão Hoàng Đế đến rồi? May quá may quá, Thái tử xử lý chuyện này nhanh thật, nếu không lỡ như để Lão Hoàng Đế bắt gặp đúng lúc ta và Quyền công đang dùng dằng, chẳng phải sẽ bại lộ chuyện hai năm nay kẻ đứng sau lưng bày mưu tính kế cho công nhân ở các Hội quán chính là Thái tử sao?]
[Mà thôi, đầu óc Thái tử đúng là nhạy bén thật, nào là trước tiên mở Phổ Tế viện, Dục Anh đường để lấy lòng dân, sau đó lại chuẩn bị sẵn quỹ dự phòng đình công, tránh cho công nhân vì đình công mà c.h.ế.t đói, đảm bảo hậu cần, không đánh trận khi chưa chuẩn bị —— Xem ra hồi đó đi theo phụ hoàng hắn tạo phản đúng là không uổng công!]
Bước chân Lão Hoàng Đế đột ngột dừng lại.
Trái tim Thái tử gần như nhảy ra khỏi cổ họng: “Phụ hoàng... cái đó... con...”
Phụ hoàng hắn từ từ quay đầu lại, cười như không cười: “Thái tử gia, Đán Nhi, Thạc Nhi, Mẫn Nhi, Thược Nhi dạo này thế nào?”
—— Trước kia để phân biệt địa vị của Thái tôn với bọn họ, tên của Thái tôn là hai chữ, tên của các Hoàng tôn khác là một chữ.
Nhắc đến bốn đứa con trai còn lại của mình, Thái tử vội vàng trả lời: “Việc học hành đều rất tốt, phu tử đã nhiều lần khen ngợi chúng. Trong thư phòng của con có bài tập gần đây của chúng, bây giờ con sai người đi lấy qua cho phụ hoàng xem nhé?”
Lão Hoàng Đế “chậc” một tiếng.
Ông vốn định kiếm cớ để xử lý Thái tử một phen, tránh để Hứa Yên Miểu phát hiện điều bất thường. Nhưng Thái tử lại đã chuẩn bị từ trước.
Tuy nhiên, đã nhắc đến Hoàng tôn, Lão Hoàng Đế nghĩ đến vị trí Thái tôn vẫn chưa định, bèn hỏi kỹ: “Tính tình bọn chúng thế nào?”
Thái tử đảo mắt một vòng: “Đán Nhi rất lương thiện, giống A nương.”
Lão Hoàng Đế gật đầu: “Có tướng của bậc nhân quân.”
Thái tử: “Mấy hôm trước trong nhà có con bò bị ngã chết, nó không nỡ lột da ăn thịt, đã cho chôn cất con bò tử tế.”
Lão Hoàng Đế: “...”
Đây có phải là quá lương thiện vào những chuyện nhỏ nhặt không, làm Hoàng đế liệu có thành loại “nhân quân” được Nho gia tung hô kia không?
Lão Hoàng Đế: “Vậy còn Thạc Nhi?”
Thái tử: “Thạc Nhi đứa nhỏ này rất giống cô mẫu nó, rất hiếu thắng... không, thậm chí còn hiếu thắng hơn cả cô mẫu nó.”
Lão Hoàng Đế lộ ra chút tươi cười: “Người hiếu thắng ắt sẽ tranh đấu, vạn sự vạn vật có tranh đấu mới có tiến bộ.”