Vậy mà vẫn phục tùng người nữ nhân đó răm rắp, là vì cái gì chứ?! Không sợ có ngày bị hành hạ đến c.h.ế.t sao?
Cả đám quần thần Đông Cung mặt mày ngơ ngác.
[Ngay cả người nhà mẹ đẻ của phu nhân cũng không nhìn nổi nữa, mấy lần ám chỉ vị phu nhân kia đừng làm quá đáng quá, nếu không người chồng tốt như vậy sẽ chạy mất.]
[Oa! Mạnh Biên tu tự mình đến nhà nói với bên ngoại rằng, ông ta yêu sâu sắc phu nhân của mình, sẽ không hòa ly đâu.]
[Chuyện này... Hóa ra thật sự là một người nguyện đánh một người nguyện chịu à.]
Thái tử và các đại thần Đông Cung càng thêm chấn động.
Thế này mà cũng cam tâm tình nguyện được sao?
Một ngày tốt lành
Ông ta không thấy đau à!
[Ể... Khoan đã.]
Hứa Yên Miểu nhìn giao diện hệ thống, ánh mắt đó thực sự phức tạp khó tả.
Những người khác không kìm được tò mò.
Thái tử cũng ra vẻ tùy ý đi lại, chậm rãi tiến lại gần phía Hứa Yên Miểu.
[Kẻ nửa năm nay đi nhà xí không dội nước hóa ra là y?!]
Thái tử ngẩn ra một chút.
Hả? Lẽ nào là bị đánh són ra, bất đắc dĩ?
Hứa Yên Miểu tập trung tinh thần hóng ‘dưa’, hoàn toàn không chú ý đến việc Thái tử lại gần: [Chả trách không tìm ra, từ khóa sai rồi! Ông ta không phải đi vệ sinh không dội nước, mà là lén lút mang phân chó từ bên ngoài vào giả làm phân người, ném vào trong hố. Nếu tìm theo từ khóa đi vệ sinh không dội nước, đúng là không tìm ra được.]
[Chuyện này... ta thật sự không biết nói gì hơn, nhưng đúng là rất muốn tìm ai đó để than thở về vụ này quá đi.]
[Mạnh Biên tu ngươi ngay từ đầu đã phát hiện Tư nông Thiếu khanh đi vệ sinh không dội nước rồi hả...]
[Ngươi phát hiện rồi mà không nói, còn nhân cơ hội đi theo vào sau, bôi thuốc trong nhà xí, loại thuốc có thể đẩy nhanh tốc độ lành vết thương. Mùi thuốc đó cực kỳ thối, nhưng người khác đều tưởng là mùi phân thối, không nghĩ nhiều!]
[Sau này Tư nông Thiếu khanh sợ chuyện ầm ĩ lên, bắt đầu dội nước rồi, ngươi còn kiên trì không ngừng mang phân chó từ bên ngoài vào ngụy trang, hại Tư nông Thiếu khanh nửa năm nay lần nào từ nhà xí ra cũng phải nghĩ lại xem mình đã dội nước chưa, tưởng mình bị tâm thần! Còn định vì chuyện này mà từ quan nữa chứ!]
Tư nông Thiếu khanh: “!!!”
Hóa ra là như vậy!
Bảo sao, ông ta nhớ rõ ràng là mình đã dội nước rồi mà.
Nhưng tất cả mọi người trong Đông Cung đều nói có người đi nhà xí không dội, mấy năm trước ngoài ông ta ra cũng chẳng có ai đi xong không dội, sao ông ta có thể không nghi ngờ là vấn đề của mình chứ!
[Này này này...]
Hứa Yên Miểu quả thực kinh ngạc tột độ.
[Cũng thất đức quá rồi đấy!]
“Xoạt” một tiếng, hai hàng nước mắt lăn dài trên má Tư nông Thiếu khanh.
Thanh Thiên đại lão gia!
Thanh Thiên đại lão gia ơi!
Trả lại sự trong sạch cho ta... “Á!”
Tư nông Thiếu khanh run rẩy quay đầu lại: “Sao vẫn còn đánh?”
Lần này không phải Quyền Ứng Chương đánh, mà là Nhạc Lang trung đánh.
Nhạc Lang trung dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tư nông Thiếu khanh, vô cùng ngạc nhiên: “Món nợ ngươi xé sách lau m.ô.n.g còn chưa tính đâu.”
Tư nông Thiếu khanh: “...”
Lẩm bẩm một hồi lâu, không dám nói ra: Ta xé sách của ta, liên quan gì đến ngươi.
*
Cái tình tiết éo le này... Thái tử tê dại luôn rồi.
“Bản cung chỉ muốn tìm xem ai nửa năm không dội nhà xí thôi mà...”
Sao lại lôi ra hai cái thứ kỳ kỳ quái quái thế này?
Hơn nữa.
Thái tử đã hiểu ra: Hóa ra Mạnh Tử Bình kia chạy nhanh như vậy, là sợ bị Hứa Yên Miểu lôi ra!
Còn nói là sợ vợ!
[Thất đức thì thất đức thật, nhưng tối nay chạy nhanh thế đúng là vì phải về nhà trước tám giờ đấy.]
Thái tử: “?”
Thái tử cũng không đi nữa, cũng không tức giận nữa, tìm một chỗ ngồi xuống. Lấy lại tâm trạng của người hóng chuyện.
Đến đây, để bản cung xem xem, ‘dưa’ tối nay còn có thể vỡ thành cái dạng gì nữa!