Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ thấp giọng nói: “Bẩm Bệ hạ, các Hội quán này được dân chúng đánh giá rất tốt, quan phủ muốn bắt người, thường có rất nhiều người báo tin cho họ, ngay cả người già cũng đứng ra chặn cửa, đám nha dịch không dám động vào những người già đó.”
Lão Hoàng Đế: “?”
Lão Hoàng Đế: “Đánh giá tốt?”
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nói: “Đây cũng là một chuyện kỳ lạ, trước kia không phải như vậy, trước kia tuy công nhân đã lập Hội quán, nhưng lại bị quan phủ và thương nhân hội quán chèn ép.”
—— Suy cho cùng, công nhân mà vùng lên, thì thương nhân tương đối sẽ kiếm được ít đi. Còn quan phủ thì chủ yếu là vì ổn định.
Lão Hoàng Đế: “Vậy còn bây giờ?”
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đáp: “Hai năm gần đây, hình như có kẻ nào đó ngấm ngầm bày mưu tính kế cho họ, đám công nhân đó vừa mở Phổ Tế viện, lại mở Dục Anh đường, rất nhiều bá tánh đều đứng về phía họ. Họ còn biết chuẩn bị thứ gọi là ‘quỹ dự phòng đình công’, nhờ có quỹ dự phòng này mà đám công nhân rất có khí thế, trước đó đã đình công suốt một năm trời, cuối cùng Bao đầu phải thỏa hiệp, định lại mức lương cho công nhân.”
Lão Hoàng Đế gật gật đầu: “Nếu cứ đình công mãi, không dùng bạo lực, trẫm cũng sẽ không tính toán nhiều như vậy.”
Lão Hoàng Đế nhíu mày: “Chẳng biết là kẻ nào, tự dưng lại gây thêm trở ngại cho quan phủ.”
Thái tử ưỡn ngực. Không sai, chính là con.
Lão Hoàng Đế nói tiếp: “Nhưng đúng là nhân tài có thể đào tạo, chỉ là quá kiêu ngạo khó thuần. Nếu có thể thu về dưới trướng, thì trước tiên cứ đày đến Xuyên Du, Vân Quý, Liêu Đông để mài giũa tính tình, đợi Thái tử lên ngôi rồi lại triệu người đó về.”
Thái tử… lại nhanh chóng rụt n.g.ự.c lại.
Hứa Yên Miểu tranh thủ liếc xem Lão Hoàng Đế đang làm gì.
Rồi bật cười: [Lão Hoàng Đế còn đang khen Thái tử là nhân tài kìa!]
Bên cạnh, Tương Dương Công chúa thiếu chút nữa không giấu nổi vẻ kinh hãi.
Phụ hoàng ta? Người vì chuyện này mà khen ca ca ta ư?!
Cách đó không xa, Quyền lão cũng nghi hoặc nhướng mày.
Một ngày tốt lành
Không thể nào? Theo quan sát của ông, Bệ hạ đâu phải người có tính cách như vậy, biết Thái tử làm chuyện này, ông ấy có thể đuổi Thái tử đi quỳ tông miếu rồi.
Vậy mà Thái tử lại tin.
Thái tử ưỡn ngực. Ngoại trừ mẫu thân ra, phụ hoàng quả nhiên thương ta nhất!
[Nhưng đó là dựa trên cơ sở ông ấy không biết kẻ bày mưu tính kế cho các Hội quán chính là Thái tử!]
[Ông ấy còn nói đợi bắt được kẻ bày mưu tính kế rồi, sẽ đày đến Xuyên Du, Vân Quý hoặc Liêu Đông ha ha ha ha ha, đợi Thái tử lên ngôi thì để Thái tử vớt người về ban ơn.]
“!!!”
Thái tử nhanh chóng rụt n.g.ự.c lại.
Xuyên Du, Vân Quý, Liêu Đông... đó đều chẳng phải nơi tốt đẹp gì, đến đó là chịu khổ.
Đương nhiên, nếu phụ hoàng hắn biết là do hắn bày trò, thì đúng là sẽ không bị đày đi chịu khổ, nhưng chắc chắn sẽ bị treo lên đánh.
Thôi chuồn là hơn.
Cái chân lành lặn lặng lẽ nhích sang bên cạnh một chút, rồi bị gã Đoái tượng nhiệt tình khoác vai giữ lại: “Đi nào! Hảo hán tử, chân cẳng hỏng rồi mà vẫn đến đạp vải, cả nhà chắc đều trông vào ngươi nhỉ! Chúng ta đi xem các vị Tổng thủ thương lượng tiền công với Bao đầu thế nào! Đến lúc đó ngươi cũng có thể lấy thêm được hai thước vải, mang về may cho tẩu tử, hài tử một bộ quần áo!”
Thái tử cười gượng hai tiếng, miệng lưỡi khô khốc nói: “Không cần đâu, ta tin các vị Tổng thủ sẽ không chia thiếu phần của ta đâu— Ta đột nhiên nhớ ra nương tử nhà ta hôm nay sinh nở, ta đi trước đây!”
Nói xong, hắn bước đi bằng cái chân què của mình, loạng choạng ngã nghiêng, tàn mà không phế, nhanh chóng rời đi.
Gã Đoái tượng sau lưng hắn vô cùng kinh ngạc: “Huynh đệ này có phải từng hát tuồng không vậy! Cái điệu đi ‘điệt bộ’ này dùng hay quá!”
*
“Ngươi đến rồi.”
“Ta đến rồi.”