Tương Dương Công Chúa phất tay: "Huynh ấy có gì đáng quan tâm chứ, chẳng phải ngày nào cũng ngồi xổm ở góc phố xem náo nhiệt sao, Quyền lão đã chín mươi rồi, chuyện của ông ấy chắc chắn mới lạ hơn, thú vị hơn!"

Hứa Yên Miểu sốt ruột: "Nhưng ta thấy chuyện lần này Thái tử làm đặc biệt khiến ta kinh ngạc! Hơn nữa người chắc chắn không đoán được hắn đã làm gì đâu!"

Tương Dương Công Chúa: "Không sao không sao, ta không quan tâm huynh ấy lắm..." Thấy Hứa Yên Miểu một tay vịn bàn, cả người vì sốt ruột mà nhoài về phía trước, như thể đột nhiên bị cù lét, Tương Dương Công Chúa không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Thế này là chọc đúng tổ ong vò vẽ rồi.

Hứa Yên Miểu lập tức biết đối phương cố ý trêu mình, đập bàn đứng dậy, giả vờ tức giận: "Tin tức là do ta nắm giữ, ta nói xem cái nào thì xem cái đó! Vậy... nói chuyện Quyền lão trước đi!"

"Hả?" Lần này đến lượt Công chúa xị mặt ra.

Trong lòng nàng thực ra muốn nghe nhất, vẫn là chuyện náo nhiệt của Thái tử mà!

Ai nắm giữ chuyện phiếm, người đó có quyền lên tiếng.

Đồ ăn thức uống ngon lành đã bày ra, Hứa Yên Miểu vẫn mặt sắt không đổi: "Nói chuyện Quyền lão trước!"

Tương Dương Công Chúa cố gắng rót cho Hứa Lang một cốc nước ấm để lấy lòng, Hứa Lang đầy chính khí nói: "Bản quan xưa nay không nhận hối lộ!"

Công chúa đành phải ôm cốc nước ấm của mình, cả người như ngọn núi nhỏ ngồi nặng trĩu ở đó, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hứa Yên Miểu: "Gần đây có một lời đồn trong dân gian, ngườicó nghe nói không?"

Tương Dương Công Chúa lập tức hết nặng nề, mắt sáng lên, động tác rất ngọt ngào đẩy đĩa lạc rang muối giòn mà Hứa Yên Miểu rất thích ăn đến trước mặt hắn: "Chưa nghe nói, gần đây ta không đi chợ người biết mà."

Hứa Yên Miểu liếc nhìn tán thưởng, gắp hạt lạc nhai rôm rốp, nuốt xuống xong mới nói: "Đại khái là thế này, nói là ở vùng Mân Quảng có một gia đình, đặc biệt nghèo khó, thường xuyên vào núi bắt rắn, có một lần suốt nửa tháng trời không tìm được con rắn nào, gia đình này quần áo không có mặc, cơm không có ăn, bèn vào miếu thần núi khóc lóc thảm thiết."

"Khóc mệt quá thì thiếp đi mê man, nửa đêm đột nhiên nghe có người gọi mình, mở mắt ra nhìn, trước mặt chẳng có ai cả, nhưng lại có mấy viên dạ minh châu. Gia đình này đoán là thần núi thương xót họ, bèn vái lạy tạ ơn rối rít, sau khi xuống núi thì đem dạ minh châu đi bán, nghe nói trị giá mười vạn lượng."

Tương Dương Công Chúa bình luận: "Câu chuyện cũ rích, chẳng có gì mới lạ."

Hứa Yên Miểu gật đầu: "Ta cũng thấy vậy."

Hứa Yên Miểu: "Nhưng mà, cái thú vị đến rồi đây! Người đoán xem Quyền lão nghe xong câu chuyện này thì phản ứng thế nào?"

Tương Dương Công Chúa đoán không ra.

Hứa Yên Miểu cũng không úp mở nữa, nói thẳng luôn: "Ông ấy trực tiếp ra lệnh cho Tri phủ địa phương điều tra tội danh tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc của gia đình đó ha ha ha ha ha ha!"

Tương Dương Công Chúa kinh ngạc: "Tội danh tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc?"

"Chẳng phải là tội danh tài sản khổng lồ không rõ nguồn gốc thì là gì! Nghe nói lúc đó Quyền lão đang uống trà, vừa nghe câu chuyện này, lập tức ném vỡ chén trà, tức giận quát: Đồ bẩn thỉu g.i.ế.c người cướp của, còn bày đặt thần nhân ban đêm trao minh châu, đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là ở miếu thần núi thấy tiền nảy lòng tham, g.i.ế.c người qua đường."

Tương Dương Công Chúa vỗ tay "bộp bộp": "Không hổ là Quyền lão, tuổi cao, kiến thức sâu rộng, liếc mắt một cái đã nhìn ra câu chuyện này là do tội phạm muốn tìm nguồn gốc hợp lý cho số tiền đột nhiên có được của mình."

Hứa Yên Miểu: "Gia đình đó chắc chắn không ngờ, mánh khóe của mình lại bị vạch trần ngay lập tức."

Một ngày tốt lành

Hai người lập tức bị chọc trúng chỗ cười, cười nghiêng cười ngả.

Tương Dương Công Chúa nói đầy ý xấu: "Thật sự rất muốn biết vẻ mặt của cả nhà bọn họ lúc đang hưởng thụ thì bị quan binh bắt đi sẽ thế nào!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play