—— Còn như lén lấy một hai món, cái này là không tránh khỏi, chỉ cần không quá đáng, ông cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nói xong liền thấy tên nhóc hỗn xược cười nói: “Thần đa tạ Bệ hạ.”

Lão Hoàng Đế lấy làm lạ: “Ngươi tạ ơn trẫm cái gì?”

Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt: “Bệ hạ không phải đang dạy thần đạo làm quan sao? Bắt lớn thả nhỏ…”

Lão Hoàng Đế cười một cái, không nhận nhiều công lao, chỉ ngồi lại trước bàn phê duyệt tấu chương, vốc một nắm lớn kẹo lạc vừng trong đĩa trên bàn, đặt vào lòng bàn tay Hứa Yên Miểu. Chính ông cũng nhai rau ráu, vừa nhai, vừa phê duyệt tấu chương.

Hứa Yên Miểu ăn một viên kẹo lạc vừng, mắt sáng lên, dâng lên lời khen ngợi cao nhất của người Hoa Hạ dành cho đồ ngọt: [Ngon quá! Không ngọt lắm!]

Còn về việc xem xét chuyện hóng hớt tịch thu gia sản gì đó, Hứa Yên Miểu không tiếp tục lật xem nữa.

Hắn thuộc kiểu người về cơ bản đã biết qua sự thật, thì lười lật lại hệ thống nữa——dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có ngoại lệ, nhưng lần này rõ ràng không phải.

Lão Hoàng Đế phê duyệt tấu chương, lúc viết nhanh, lúc viết chậm, ánh sáng từ đám mây rực cháy như lửa phía chân trời chiếu xuống, hắt bóng cây lên giấy cửa sổ, giống hệt như trứng bắc thảo lòng đào¹⁴.

Một ngày tốt lành

Viết viết, lão Hoàng Đế đột ngột dừng lại.

Khoan đã…

Thằng nhãi Hứa Yên Miểu này, không phải là biết trước Binh bộ Thị lang sẽ tráo đổi tiền tài tịch thu, nên cố ý đến xem náo nhiệt đấy chứ!

*

Lão Hoàng Đế càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy.

Nếu không thì thằng ranh con này lúc nào chăm chỉ như thế này được, mọi khi nha môn vừa đóng cửa, không phải ở nhà chơi mèo, thì là đi dạo Đông thị, Tây thị, Hổ Phường, xem kịch, xem biểu diễn đường phố, dạo chơi ngoại ô, dọc đường vừa ăn vừa mua… Ồ, gần đây lại thích đến tửu lầu đệ nhất kinh sư Viên Viên ăn tôm say, ông còn lo hắn có bị bệnh giun sán không nữa!

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức.

“Trả lại kẹo cho trẫm!”

Hứa Yên Miểu cúi đầu nhìn lòng bàn tay vừa bị giật mất kẹo, trống không của mình, tay kia khó hiểu gãi đầu.

[Lão Hoàng Đế đây là… sao vậy?]

Ngơ ngác.jpg

*

Binh bộ Thị lang Phúc Lộc Tổ đang đội chiếc mũ nhỏ bằng đoạn đen của mình, cầm bình đựng thuốc hít hình thiếu nữ phương Tây, thần thái ung dung hít thuốc.

Trên bàn trước mặt bày một bức «Mẫu Đơn đồ», mở ra dài khoảng mười ba thước, hoàn toàn vẽ bằng thủy mặc. Nét đôi thủy mặc là mẫu đơn hồng phấn trắng, thủy mặc nhàn nhạt là mẫu đơn vàng, tím, thủy mặc đậm đặc chính là mẫu đơn đỏ thẫm… Muôn hồng nghìn tía của hoa mẫu đơn, hoàn toàn thể hiện trong sự biến hóa đậm nhạt này.

“Cao quý mà không diêm dúa, đẹp thật…” Phúc Lộc Tổ si mê nhìn cuộn tranh, tiếng khen ngợi nhỏ đến mức không nghe thấy, chỉ sợ làm kinh động đến nét mực.

Đây chính là một trong những tài sản mà y đã mạo hiểm tính mạng, tốn bao công sức mới tuồn ra được dưới mí mắt của Cẩm Y Vệ và tiểu Bạch Trạch.

Y dám làm chuyện này chính là vì nắm chắc Hứa Yên Miểu không hứng thú với mùi m.á.u tanh của việc tịch thu gia sản tru diệt tộc, đối với tiền tài cũng mang theo sự siêu thoát đặc trưng của thần thú, không mấy khả năng sẽ quan tâm đến việc người khác tịch thu gia sản.

Giàu sang tìm trong hiểm nguy, làm thôi!

Bây giờ xem ra, y làm rất thành công, quả nhiên, chỉ cần cẩn thận một chút, nắm chắc tâm tư thần thú, vẫn có thể lừa gạt qua mặt được.

Còn về Bệ hạ…

Dù sao Bệ hạ cũng không thích những thứ văn nghệ. Ví dụ như thơ từ, trong mắt ông, ngoại trừ thơ khuyên làm nông khuyên học hành, những thứ khác đều là chả có nghĩa lý gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play