Cẩm Y Vệ khẽ chắp tay: “Vâng.”

“Lão lừa cứng đầu Đệ Ngũ à…” Lão Hoàng Đế đứng dậy, đi tới, sờ vào lỗ khóa, thở dài: “Hà tất phải thế.”

Rõ ràng có thể lưu danh sử sách, lại không giữ được tiết tháo cuối đời.

Tiền tài làm động lòng người à…

Chìa khóa cắm vào lỗ khóa, nắp rương mở ra, ánh vàng ngọc chói lóa mắt người.

Lão Hoàng Đế: “Tịch thu được bao nhiêu thứ?”

Cẩm Y Vệ báo cáo: “Nguyên quán của Đệ Ngũ thị ở Hà Nam, tại huyện sở tại tra được hai trăm hai mươi lăm gian nhà ngói, bảy gian cửa hàng, quy đổi ra bạc là tám nghìn năm trăm tám mươi tư lạng.”

Hứa Yên Miểu cũng đang báo cáo: [Ồ hô, tương đương với hơn ba triệu sáu trăm nghìn Nhân dân tệ rồi.]

Cẩm Y Vệ: “Ruộng đất ba khoảnh, quy đổi ra bạc là hai nghìn năm trăm lạng. Trong đó một khoảnh là công điền.”

[Ba trăm mẫu đất! Nhiều quá!] Hứa lang quân phát ra tiếng than thở của người nghèo.

[Thực ra còn nữa! Không biết Cẩm Y Vệ có tra được không, Đệ Ngũ Ngang hào phóng lắm, theo đúng kiểu một người đắc đạo gà chó lên trời, bản thân có tiền rồi, người trong tộc cũng phải giúp đỡ một chút, tất cả họ hàng, chỉ cần tìm đến cửa, mỗi nhà tặng năm mươi mẫu đất, trong đó ba mươi mẫu là công điền, cho năm rương bạc, đúng kiểu đại ca tốt! Hào phóng quá!]

Lão Hoàng Đế: “…”

Đúng vậy, hào phóng, dùng toàn tiền của trẫm :)

Cẩm Y Vệ cắn mạnh vào đầu lưỡi, thầm nhẩm tên từ mẹ già tám mươi đến con trai ba tuổi, để tránh bản thân thất thố.

Rồi tiếp tục báo cáo: “Ngoài ra, còn có tổng cộng năm mươi món đồ bằng vàng ròng, nặng hơn một trăm năm mươi lạng, hơn hai trăm chuỗi vòng tay ngọc trai, hơn mười củ nhân sâm trăm năm.”

“Bạc hơn chín vạn lạng, đồ đồng mười bảy món, đồ sắt mười hai món, đồ chì ba mươi ba món, đồ thiếc hai mươi lăm món.”

“Y phục trang sức một trăm hai mươi rương.”

“Ngựa ba mươi hai con, la đi đường hai mươi tư con.”

“Và…”

Lải nhải báo cáo một đống lớn, tiện thể dâng lên danh sách vật phẩm.

Lão Hoàng Đế vừa nhíu mày, ghét bỏ đám hương thân bóc lột dân chúng, vừa lại không nhịn được cười lên: “Vàng, ngọc trai, nhân sâm các loại, giao cho Thập Nhị Giám¹.”

“Bạc, tiền và các loại đồng, sắt, chì, thiếc, những thứ liên quan đến việc đúc tiền, giao cho Hộ bộ.”

“Gạch đá, gỗ cây các loại, những thứ liên quan đến xây dựng, giao cho Công bộ.”

“Muối, rượu các loại, những thứ liên quan đến thuế vụ, giao cho Tuyên Khóa Ty.”

“Các loại đồ dùng, y phục trang sức còn lại, cùng ngựa, la gia súc và tất cả hàng tạp hóa, đều gửi văn thư cho Đô Sát Viện.”

Chia tiền rồi chia tiền rồi!

——Tại sao việc tịch thu gia sản tru diệt tộc không gây ra biến động quá lớn trong triều đình, chính là vì lý do này. Tài sản tịch thu được, do Hoàng đế và đại thần chia nhau. Lần này một hơi tịch thu của mười lăm vạn người, bất kể là ngân khố riêng của Hoàng đế, hay kho của các bộ, lại béo lên một phen.

Lão Hoàng Đế thở dài: “Tiếc thật.”

Hứa Yên Miểu ngơ ngác nhìn ông một cái.

[Tiếc cái gì?]

Lão Hoàng Đế dường như đang tự lẩm bẩm: “Tiếc là trong thời gian ngắn không thể tịch thu gia sản được nữa rồi. Tuy nói thiên hạ không thiếu người muốn làm quan, nhưng bất kể là quan hay lại, muốn bồi dưỡng đều cần thời gian.”

[À…] Hứa lang quân chớp chớp mắt.

Lão Hoàng Đế hứng thú mở rương ra, bắt đầu kiểm kê “thu nhập” của mình.

Một Cẩm Y Vệ thoáng thấy một con quạ vừa hay đậu trên bệ cửa sổ nghỉ chân, trong lòng thầm mắng một tiếng chim xui xẻo, định đi qua đuổi nó đi.

Giây trước, còn nghe lão Hoàng Đế tấm tắc khen ngợi: “Chất liệu cái bình ngọc này không tệ nha.”

Một ngày tốt lành

Giây sau, đã nghe tiếng lòng của Hứa lang quân: [Vị Binh bộ Thị lang kia tham ô tài sản tịch thu được từ nhà Đệ Ngũ Ngang, còn sửa cả sổ sách ghi chép tài sản tịch thu… Vừa rồi lão Hoàng Đế nói trong thời gian ngắn không tịch thu gia sản nữa, có phải cũng không tịch thu nhà của Binh bộ Thị lang không nhỉ?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play