Lục Trầm Uyên có thể nhẫn tâm đưa bà ta đến đồn cảnh sát, nhưng mẹ Lục không tin anh sẽ nhẫn tâm nhìn bà ta chết.
Nói cho cùng, trên thế giới này, người thân cận, có huyết thống với anh, chỉ còn bà ta mà thôi.
Không ngờ lúc này tiếng nói bình tĩnh lạnh lùng của Tô Hiểu vang lên. “Nếu như bà sống để ngược đãi Lục Hạo, để cậu ấy học kêu theo chó trước mặt bà, để cậu ấy ăn thức ăn giống chó, để cầm kim đâm cậu ấy, để cậu ấy bò trước chân bà lau giày, để không ngừng dùng lời lẽ sỉ nhục cậu ấy, vậy bà sống quả thực không có ý nghĩa gì.”
Nghe Tô Hiểu nói vậy, con dao trong tay mẹ Lục rơi xuống đất, bà ta như điên lên quay đầu mắng Tô Hiểu, “Mày nói láo, mày đừng có vu khống tao! Không ngờ mày lại độc ác như vậy, bịa đặt chuyện không có vu khống tao!”
Nghe Tô Hiểu nói vậy, đến người vẫn luôn bình tĩnh như Lục Trầm Uyên cũng sững sờ không dám tin, “Cô nói cái gì?”
Tô Hiểu lạnh nhạt đáp: “Tôi nói có đúng hay không, nhìn phản ứng của mẹ anh không phải là rõ rồi sao?”
Mẹ Lục vẫn phủ nhận, “Trầm Uyên, con đừng tin lời nó!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT