Mãi một lúc lâu sau, Trình Ngộ mới buông Bạch Diêm Thanh ra. Đôi mắt cậu ánh lên ý cười đậm nét, giống như vầng trăng non chiếu vào hồ nước, sóng gợn lấp lánh, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Trình Ngộ đưa tay che lại đôi mắt Bạch Diêm Thanh, giọng khàn đặc nói: "A Diêm, đừng nhìn anh như vậy."
Lần này Bạch Diêm Thanh thật sự không nhịn được mà bật cười, cậu thích Trình Ngộ ở dáng vẻ này, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Anh đến mức này sao? Đâu phải chưa từng thấy."
Hai người nói nói cười cười, quấn quýt một lúc, Trình Ngộ mới thả người và rời đi, đứng từ xa nhìn Bạch Diêm Thanh lên xe.
Lúc hoàng hôn, Bạch Diêm Thanh về đến nhà, vừa xuống xe liền nhắn tin cho Trình Ngộ. Đẩy cửa bước vào nhà, cậu liền thấy ba mình đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách.
Trong suốt khoảng thời gian này Bạch Diêm Thanh không về nhà, cũng không biết lão Bạch có về hay không, hai cha con có lẽ đã hơn hai tháng không gặp mặt rồi.
"Về rồi à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play