Đưa từng tên tửu quỷ về hết, Diệp Diệu Đông cũng đánh một cái nấc rượu lớn rồi về phòng.
Diệp phụ xót của ôm một vại rượu lớn, "Mấy tên này sao mà uống dữ vậy? Tổng cộng 7 người, vại này đã cạn đáy, đây là rượu sao biển ngâm gần hai năm rồi đó, sớm biết năm ngoái đã bảo mẹ ngươi làm nhiều thêm chút rượu gạo."
Còn xót của, người uống nhiều nhất không phải là ngươi sao?
Thấy mẹ hắn không có ở đây, không ai quản, hắn tự rót cho mình chén này đến chén khác không ngừng, sợ người khác uống nhiều hơn hắn, thấy đáy rồi, múc không được nữa mới ở đó kêu không có rượu, mọi người cũng mới giải tán hết.
"Uống thì cứ uống đi, lúc đó cua cũng nhiều, vẫn còn hai vại rượu rắn biển lớn, ta còn không nỡ lấy ra, để lại cua thêm hai năm."
Rượu không mất tiền, ai mà không uống hết mình? Đi ra tiệm mua một cân rượu trắng cũng phải mất mấy hào.
Bình thường mấy ông lão trong thôn đều là trực tiếp ngồi ở quán cóc, mua một lạng rượu trắng, nhắm thêm chút lạc là có thể huênh hoang cả buổi trưa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT