Đường Hi vẫn luôn lo lắng chờ chị Cao triệu tập, chờ cả ngày cả đêm vẫn không nhận được điện thoại, đến khách sạn hỏi kết quả thì người ta đã trả phòng đi mất rồi!
Chẳng lẽ Cao Lãng không phải đến thăm Liễu Vi?
Đường Hi không tự mình nghĩ ra được, đành phải nói cho Liễu Vi.
Liễu Vi cũng giật mình, đó là loại cảm giác căng thẳng, sợ hãi và ghét bỏ. Cô hỏi: “Chị ta đến đây làm gì?”
Đường Hi: “Không biết nữa. Chị ấy cũng không nói với em. Chị Tư Tư, có phải hợp đồng của chị có thay đổi gì không?”
Liễu Vi bực bội chưa từng có. Thực ra tính cô khá là nhẫn nhịn, trước kia ở nhà nhẫn nhịn cha mẹ, nhẫn nhịn em trai, bây giờ nhẫn nhịn công ty, nhẫn nhịn Cao Lãng, ở một mức độ nào đó, cô rất ít khi phản kháng, đôi khi còn có suy nghĩ nhẫn nhịn rồi mọi chuyện sẽ qua.
Nhưng một khi không nhẫn nhịn được nữa thì một giây thôi cô cũng không nhẫn nhịn được.
Đường Hi thấy sắc mặt cô không tốt, cũng không dám nói gì nữa.
Về chuyện của chính mình, cô lại là người biết sau cùng. Quan trọng nhất là, cô căn bản không biết hợp đồng sẽ có thay đổi gì. Nếu công ty muốn cô làm gì đó, cô không có cách nào để phản kháng.
Điều đáng sợ nhất là điều chưa biết.
Hơn nữa, trong mắt người thường, giới giải trí tuy xa hoa trụy lạc nhưng cũng không phải là nơi tốt đẹp gì. Tiếp rượu, ngủ với khách, giao dịch tình dục, v.v… Đây đều là những tưởng tượng của người bình thường về mặt tối của giới giải trí.
Bây giờ Liễu Vi nghi ngờ mình lại bị công ty bán đi một lần nữa.
Trong tình huống này, việc quay phim của cô đột nhiên trở nên suôn sẻ hơn, hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Khương Cơ mặc dù là một nhân vật làm nền nhưng tình cảm của nàng cũng có sự thay đổi.
Trong thiết kế kịch bản, nàng có ba giai đoạn thay đổi cảm xúc.
Thời thiếu nữ ngây thơ trong sáng; sau khi Lỗ Vương tự vẫn thì đau buồn bất lực; bị đưa đến Phượng Hoàng Đài, bị ép gả cho Hoàng Đế đần độn, trải qua gian nan đau khổ.
Ba giai đoạn trên, Lương Bình vẫn luôn cảm thấy khó có thể quay được.
Ngây thơ trong sáng thì vẫn dễ quay, Liễu Vi cười trước màn hình, thêm một chút bộ lọc từ ống kính, kết hợp với cảnh sông núi nước non, rất dễ quay ra cảm giác mối tình đầu.
Nhưng đau buồn bất lực và gian nan đau khổ thì phải làm sao?
Anh ta vẫn chưa nghĩ ra cách.
Nhưng bây giờ Liễu Vi đột nhiên trở nên bực bội, cảm xúc của cô có sự thay đổi, Lương Bình lập tức tăng tốc, chuyển sang quay cảnh Lỗ Vương tự vẫn. (App TYT)
Trong kịch bản, Lỗ Vương là một người cha rất yêu thương Khương Cơ, là người con gái hiếu thảo số một thời xưa, nhưng đây lại là lần đầu tiên ông ta đóng cảnh đối đầu với Liễu Vi.
Bởi vì trước đây, cảnh quay ông ta yêu thương con gái đều do một mình ông ta diễn, đạo diễn Lương đã thiết kế từ lâu.
Lỗ Vương ở trên điện cùng với các công khanh, cười chỉ vào một ngọn núi vàng nói: “Cái này đưa cho con gái ta.”
Người khác tặng Lỗ Vương lụa Trịnh gấm Ngụy, Lỗ Vương nhận xong cũng chỉ tay: “Đưa cho con gái ta.”
Lỗ Vương cùng các công khanh tham dự yến tiệc, thấy một đĩa thức ăn ngon liền cười nói: “Đưa cho con gái ta.”
Đương nhiên người đưa đồ qua đều là Lục Bắc Tinh.
Lỗ Vương một mình diễn hết cảnh yêu thương con gái, Lục Bắc Tinh còn có thể nhân cơ hội củng cố thiết lập nhân vật bị ngược đãi, một công đôi việc.
Đạo diễn Lương cảm thấy mình thực sự là cao thủ trong việc quay phim.
Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, Lục Bắc Tinh diễn cảnh chia tay với Khương Cơ cũng có thể một mình hoàn thành, đây đều là sự tin tưởng vào diễn xuất của Ảnh Đế.
Lỗ Vương ra sân chỉ cần làm hai việc, tặng quà cho Khương Cơ, nghe lời gièm pha để ức hiếp Lục Bắc Tinh. Bây giờ cuối cùng cũng đến cảnh diễn xuất sắc nhất của ông ta, từ chối hôn sự và tự vẫn.
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương trong vở kịch rất phấn khích, tìm người đóng vai Khương Bôn trong cùng đoàn kịch đối diễn gần nửa tháng, mang theo nhiệt huyết đến phim trường.
Đạo diễn Lương gọi ông ta qua nói về cảnh diễn, tiêm cho ông ta một mũi phòng ngừa, tránh để cảm xúc của ông ta bị ảnh hưởng.
Lương Bình: “Người đóng vai Khương Cơ là một diễn viên mới, anh biết chứ.”
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương cười: “Biết, tôi thấy cô ấy diễn với anh Lục khá tốt.”
Lương Bình lắc đầu: “Không, cô ấy diễn không tốt chút nào. Cô ấy diễn suôn sẻ với anh Lục, hoàn toàn là nhờ có anh Lục dẫn dắt.”
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương không cười nổi nữa: “Đạo diễn Lương, vậy lát nữa…”
Lương Bình: “Thế này đi, đến bây giờ anh vẫn chưa từng diễn với Tư Tư, tôi thấy cũng nên thiết kế một cảnh đề anh và Khương Cơ cùng xuất hiện. Lát nữa anh hóa trang, đợi anh Lục và Tư Tư diễn, anh đi qua, gọi một tiếng con gái, đợi Tư Tư gọi một tiếng phụ vương.”
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương: “Tôi gọi một tiếng con gái, đợi Tư Tư gọi tôi một tiếng phụ vương. Chỉ thế thôi à.”
Lương Bình: “Chỉ thế thôi.”
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương ngơ ngác đi ra chờ diễn.
Chỉ có bốn chữ thoại, chỉ cần chào một tiếng.
Đơn giản như vậy sao.
Chứng minh diễn xuất của Liễu Vi từ một góc độ khác.
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương rùng mình. Nhìn sắc trời, bây giờ là mười giờ sáng.
Hy vọng trước tám giờ tối nay có thể quay xong.
Ông ta đợi một lúc thì nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn lại, Liễu Vi và Đường Hi đi tới trong tiếng chào hỏi của nhân viên đoàn làm phim.
Liễu Vi đã hóa trang xong, dáng cô cao, mặc váy dài, tóc đen dài xõa xuống, suôn mượt như thác nước, cử động thướt tha tựa như tiên nữ.
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương là diễn viên xuất thân chính quy, trước khi vào đoàn phim đã cố ý tìm sách lịch sử về Khương Cơ để đọc, sách sử ghi chép Khương Cơ không phải là một người phụ nữ nhỏ nhắn, các nhà sử học suy đoán chiều cao của Khương Cơ vào thời đó khá cao, cao hơn một mét bảy, gần bằng cánh đàn ông, đàn ông ở đồng bằng thời đó cao nhất cũng chỉ hơn một mét bảy.
Thời đó vì lương thực không đủ, mặc dù đồng bằng đã có diện tích canh tác lớn, có nông dân chuyên trồng trọt nhưng nguồn lương thực vẫn không đủ nên vào mùa đông xuân vẫn sẽ có người chết đói, không chỉ là dân thường, trong nhà quý tộc cũng thường xuyên có người chết đói, chết vì đói là một cách chết hết sức bình thường.
Vì vậy, mọi người thời đó đều sùng bái những người cao lớn, mặc kệ nam nữ, thân hình cao lớn có nghĩa là gia đình họ có đủ thức ăn, người rất khỏe mạnh. Đàn ông như vậy, mà phụ nữ cũng vậy.
Vì suy đoán này mà có người còn cho rằng Khương Cơ không phải là phụ nữ, là đàn ông giả dạng thành phụ nữ, ít nhất cũng là người lưỡng tính.
Diễn viên đóng vai Lỗ Vương cảm thấy không nói gì khác, chỉ nhìn vào chiều cao này, thực sự giống như Khương Cơ đã bước ra từ trong lịch sử.
Ông ta liền lạc quan, lại có thêm tự tin vào cảnh quay sắp tới!
Liễu Vi theo nhân viên đoàn làm phim đến chỗ ngồi xuống.
Hầu hết các cảnh quay của cô ở đây đều được quay khi cô ngồi, lý do là ngồi sẽ khiến cô trông thấp hơn, nếu đứng, trong đoàn phim ngoài Lục Bắc Tinh, không có nhiều đàn ông cao hơn cô.
Sau khi cô ngồi xuống, trợ lý của các tổ liền đến sắp xếp cảnh quay, mất nửa giờ mới buông tha cho cô, cô lúc này mới đứng dậy đi sang một bên nghỉ ngơi chờ quay.
Phó đạo diễn cầm kế hoạch quay phim hôm nay đến nói kịch bản với cô.
Phó đạo diễn: “Tư Tư, hôm nay ngoài anh Lục, còn thêm một người nữa cho em. Em đoán xem là ai?”
Quay nhiều ngày như vậy, mọi người đều đã quen thuộc rồi. Liễu Vi phối hợp đoán: “Ai vậy ạ?”
Phó đạo diễn cười nói: “Cha em.” Sau đó vội vàng xin lỗi: “Đùa thôi. Nhìn kìa, chính là Lỗ Vương, người đang đợi ở đằng kia.” Anh ta chỉ cho cô xem.
Liễu Vi quay đầu, một diễn viên đang chờ diễn đội mũ miện, ăn mặc rất trang trọng, đứng ở đó vẫy tay cười với cô.
Liễu Vi cũng vội vàng cười đáp lại.
Phó đạo diễn: “Ông ấy là diễn viên đoàn kịch. Người khá tốt. Hôm nay ông ấy có một câu thoại với em.”
Phó đạo diễn đưa lời thoại cho cô xem, trên đó dùng bút đỏ đánh dấu.
Lỗ Vương (từ bên ngoài đi vào): Con gái.
Khương Cơ: Phụ vương.
Phó đạo diễn: “Chỉ một câu này thôi, nhẹ nhàng quay cái là xong, không cần phải căng thẳng.”
Khương Cơ không dám coi thường câu này, đây là lần đầu tiên nàng diễn cảnh đối đáp với diễn viên đóng vai Lỗ Vương kia, câu này nhất định phải thể hiện được tình cảm trong đó.
Vì vậy, khi Lục Bắc Tinh hóa trang xong đi tới thì thấy Liễu Vi đang ở đó dùng điện thoại di động quay video, quay cảnh mình gọi “Phụ vương”, quay xong, lại phát ra xem, vẻ mặt vô cùng thảm hại không đành lòng nhìn thẳng.
Lục Bắc Tinh đi đến vị trí trước, đợi các trợ lý buông hắn ra, hắn mới đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Liễu Vi, nũng nịu gọi một tiếng: “Phụ vương.”
Giọng nói vừa có sự kính trọng vừa có sự nũng nịu.
Liễu Vi ngẩng đầu lên với vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt ngưỡng mộ sáng lấp lánh.
Liễu Vi: “A Vũ, em gọi không hay. Không hay bằng anh.”
Giáo viên dạy thoại nói với cô, giọng nói không có tình cảm thì phải làm sao? Vậy thì hãy chỉnh sửa giọng nói sao cho hay hơn, giọng nói hay có thể trước tiên chiếm được cảm tình của người khác. Vậy nên gần đây cô đều sẽ luyện giọng và luyện hơi thở vào mỗi sáng sớm, mỗi ngày đều tự luyện đọc nhanh trước máy quay, cố gắng nói sao cho thật lưu loát, giọng nói sao cho thật trong trẻo, giáo viên dạy thoại bảo nếu cô nói chuyện có thể mang tới cảm giác như “Hạt châu lớn nhỏ rơi vào đĩa ngọc” thì người khác cũng không quan tâm đến việc tìm kiếm tình cảm trong giọng nói của cô nữa.
Giáo viên dạy thoại: “Luyện như thế nào à? Giống như nói chuyện hài vậy, em phải luyện ngữ điệu trong giọng nói, khiến giọng nói của em hay như hát, phải có cảm giác tiết tấu.”
Giáo viên dạy thoại bảo cô luyện đọc nhanh, không phải bảo cô học đọc nhanh, trong thời gian ngắn cô cũng không luyện ra được, mà là bảo cô tìm nhịp điệu khi nói chuyện bình thường.
Giáo viên dạy thoại: “Em hãy ghi âm lại lời thoại khi tự mình luyện tập, tự nghe, tự tìm vấn đề để lần sau sửa lại, nghe nhiều luyện nhiều nói nhiều, việc này không có mẹo vặt, cũng không có đường tắt, em chỉ có thể tự luyện rồi tự mình ngộ ra. Khi nào được thì sẽ được, không phải dạy ra được, mà là luyện ra được.”
Giờ Liễu Vi đã nói rất hay rồi, Đường Hi đều nói cô ấy có thể ngồi nghe cả ngày, chỉ ngồi nghe Liễu Vi nói chuyện, còn đề nghị Liễu Vi đọc sách đăng lên mạng, nói cô đọc nhất định sẽ được mọi người yêu thích.
Liễu Vi đã đọc một đoạn đối thoại giữa Khương Cơ và các công khanh trong sách sử đăng lên mạng, người nghe rất đông nhưng đều nói giọng cô quá mềm, không giống với giọng của bậc Đế Vương.
Nhưng cô cũng không dám sửa. Trong bộ phim này, Khương Cơ chính là kiểu người mềm yếu, nếu bây giờ cô dám sửa thói quen dùng giọng, đạo diễn Lương chắc chắn sẽ tức giận.
Liễu Vi tiếp tục nói chuyện nũng nịu, ngay cả khi đã rời khỏi phim trường cũng vẫn nói chuyện với người khác y như vậy.
Bây giờ cô nói chuyện với Lục Bắc Tinh cũng rất là nũng nịu.
Lục Bắc Tinh còn chưa kịp nói, Lương Bình đã đi tới nói: “Tôi thấy vừa nãy cô gọi A Vũ không tệ, tình cảm rất đầy đủ, có thể thay thế bằng Phụ vương được rồi.”
Một tiếng “A Vũ” kia khiến sống lưng Lương Bình tê dại.
Lục Bắc Tinh: “Đạo diễn Lương nói đúng, cô thử xem.”
Liễu Vi cứng nhắc gọi một tiếng: “Phụ vương.”
Lương Bình: “Xem ra vẫn chưa đủ quen thuộc. Hay là để ông ấy ở lại với cô vài ngày cho quen rồi xem thế nào nhé?”
Lương Bình giống như đang sắp xếp nam sủng cho Khương Cơ, chuẩn bị vẫy tay gọi diễn viên đóng vai Lỗ Vương tới, ra lệnh cho ông ta hầu hạ.
Liễu Vi sợ hãi vội vàng xua tay: “Không cần không cần, để tôi thử lại.”
Lương Bình để cô tự thử, gọi Lục Bắc Tinh đi, nói: “Xem ra vẫn phải để anh dẫn dắt.”
Lục Bắc Tinh: “Không phải đã nói là phải từ từ mài giũa hay sao? Trước đó còn nói là phải cho cô ấy chín tháng để mài giũa diễn xuất, mới một tháng đã chịu không nổi rồi à?”
Lương Bình: “Cảnh phim của tổ ba đã quay xong rồi.”
Tổ ba chính là tổ mà Lục Bắc Tinh đã đến trước đó, chuyên quay cảnh chiến tranh ngoại cảnh, toàn là cảnh hoành tráng. Trước khi hắn đến tổ hai, tổ ba còn thiếu vài cảnh hoành tráng nhưng cũng không cần hắn nữa nên hắn đã rời đi, để diễn viên đóng thế ở lại quay bổ sung.
Bây giờ nghe nói cảnh phim của tổ ba đã quay xong, Lục Bắc Tinh cũng rất vui, điều này chứng tỏ quay chụp rất thuận lợi.
Lục Bắc Tinh: “Như vậy không tốt sao.”
Lương Bình: “Cảnh phim của tổ hai thực ra cũng quay rất nhanh, tôi muốn quay xong những cảnh có Khương Cơ trước rồi để cô ấy về Bắc Kinh quay cảnh phim của tổ một.”
Kịch bản này vốn không phức tạp, nhân vật tuy nhiều, bối cảnh tuy lớn nhưng thực ra không có phần nào phức tạp khó quay, diễn xuất cần thiết cũng không sâu sắc lắm, thời gian quay chín tháng thực ra rất thoải mái.
Lục Bắc Tinh: “Anh muốn cô ấy nhanh chóng về Bắc Kinh là muốn làm công tác tư tưởng với cô ấy à?”
Lương Bình gật đầu: “Giải quyết xong hợp đồng của cô ấy càng sớm càng tốt, khi phim của chúng ta ra rạp mới không bị ảnh hưởng.”
Mặc dù vẫn có khả năng bị đào lại – Hoặc nhất định sẽ bị đào lại. Nhưng hậu kỳ của phim cộng với thời gian xếp lịch ít nhất còn một năm rưỡi nữa. Một năm rưỡi sau, trước khi phim ra rạp, nếu đào lại tin tức nữ chính suýt nữa phải ra tòa với công ty cũ, cũng vẫn sẽ tốt hơn nhiều so với việc nữ chính kiện công ty cũ khi phim ra rạp.
Một năm rưỡi trước, khoảng thời gian này sẽ khiến công chúng mặc định đây là chuyện đã qua, tính thời sự của nó cũng sẽ giảm xuống, mọi người sẽ cho rằng chuyện này không liên quan gì đến bộ phim, cũng không liên quan gì đến Lục Bắc Tinh, ngay cả khi sau này nữ chính vào công ty của hắn, cũng có thể nói là ngàn dặm mã gặp được Bá Nhạc, chứ không phải cho rằng là do Lục Bắc Tinh cướp người.
Để tranh thủ thời gian, phải nhanh chóng giải quyết chuyện hợp đồng của Liễu Vi với Gia Thế.
Lương Bình: “Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi gió đông.”
Họ đã thông suốt hết các mối quan hệ, đã chuẩn bị sẵn nội gián, cũng đã san bằng đường cho cô, chỉ còn thiếu việc thuyết phục cô kiện công ty cũ.