Edit: Dứa đại ca
“Sao rồi?” Brian lười biếng nhìn người đàn ông trước mặt mình. Trên góc áo của đối phương vẫn còn dính một ít vết máu nhưng anh cũng không quan tâm. Anh chỉ đưa tay ra rồi ôm lấy cánh tay của người đàn ông trước mặt này, như thể anh đã mệt mỏi đến cực điểm vậy.
“Ngài không cần lo lắng. Mọi việc đều đã được giải quyết hết rồi.” Gương mặt của người đó dần dần hiện ra từ trong bóng tối dưới ánh trăng. Đôi mắt xanh thẳm của cậu sâu thẳm như biển cả, mái tóc vàng óng như mang trong mình hơi ấm của mặt trời. Người đó vậy mà lại là người đã ngồi trong phòng hội nghị ngày hôm đó, Kyle.
“Ồ, lần này những lão già đó sẽ không có cơ hội thay đổi tình hình nữa rồi.” Brian dùng mái tóc mềm mại của mình khẽ cọ vào làn da của Kyle, môi không biết do vô tình hay cố ý khẽ hôn lên mu bàn tay của Kyle: “Em không bị thương chứ?”
Kyle cứng người lại. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gần gũi với Brian đến thế, mọi chuyện giống như đang xảy ra trong giấc mơ vậy. Brian, người từ trước đến nay chưa từng quan tâm đến cậu vậy mà giờ lại chủ động tiến lại gần cậu, giống như muốn nói rằng anh cần cậu vậy.
“Thưa… Thưa ngài, việc này đã xử lý xong rồi, chúng ta có cần báo cho Thiếu tướng Angus biết không?”
Kyle thật sự không sao chấp nhận được việc Brian đột nhiên thân mật với mình như vậy. Từ trước đến nay cậu đã quen với việc đứng bên cạnh Brian như một cái bóng. Cậu sẵn sàng bảo vệ và chăm sóc người này, nhưng lại không muốn chạm vào người này, cậu sợ đây lại chỉ là một giấc mơ mơ hồ và mong manh mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT