“Vậy là do ngươi vô năng! Ngươi không xứng ngồi ở vị trí này, Vương Tử Chi ngươi có thừa nhận không?” Trịnh hoàng hậu quát lớn.
Lão già này, bà ta đã sớm không vừa mắt ông ta rồi, thường xuyên chống đối mình, trước mặt thánh thượng nói nữ nhân không được can chính.
Vương Tử Chi nghiến răng, tháo mũ quan trên đầu xuống: “Hoàng hậu điện hạ, xin cho thần cáo lão hồi hương! Thần thật sự hồ đồ rồi, đối với chuyện triều đình bất lực rồi.”
“Cáo lão hồi hương? Vương Tử Chi ngươi đây là đang phản đối bản cung thay thánh thượng quản lý triều chính sao? Ngươi là một giuộc với đám người ở ngoài cửa sao?” Ánh mắt bức người của Trịnh hoàng hậu nhìn chằm chằm ông ta.
Trán Vương Tử Chi toát mồ hôi lạnh, ông ta biết hoàng hậu đã để mắt đến mình, mình làm thế nào e rằng cũng khó thoát khỏi độc thủ.
Ông ta quỳ xuống cầu xin: “Hoàng hậu nương nương anh minh, thần chưa từng có ý đó, chỉ cảm thấy tuổi đã cao, lực bất tòng tâm, muốn nhường vị trí này cho người trẻ tuổi.”
Nghe ông ta nói vậy, Trịnh hoàng hậu mới có chút thoải mái, mỉm cười nói: “Ngươi nói xem ai làm tể tướng là thích hợp?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play