Đông Phương Khiết nói xong đã khóc không thành tiếng.
Bấy lâu nay, vết thương lòng đó vẫn chưa lành, chỉ cần nhắc đến là lại lộ ra lớp thịt non đỏ tươi.
Đau đến mức nàng ấy gần như không thở nổi.
Tô Mặc nghe xong gật đầu: “Chiếc hộp nhỏ đó là phụ hoàng của ngươi đưa cho ngươi.”
“Đúng vậy, là di vật mà phụ hoàng để lại cho chúng ta, mỗi người chúng ta đều có, chỉ là mọi người đều không biết đây là làm gì, đều cho rằng chỉ là đồ trang trí mà thôi, bí mật này là mẫu phi của ta trước khi chết đã nói cho ta biết.” Đông Phương Khiết nói xong nước mắt lại rơi.
Tô Mặc lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng không thích những kẻ hay khóc, thậm chí còn rất ghét.
“Đã là bảo vật, tại sao ngươi không đi tìm?” Tô Mặc hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT