“Nương, kệ đi, cứ dùng trước đã.” Tô Quân nói xong định đi ôm củi.
“Chậm đã, có lẽ là người bán củi gặp trời mưa nên để tạm ở đây?” Tô phu nhân lẩm bẩm: “Bân nhi, chúng ta lấy bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu, để lại một ít cho người ta, sau đó ước lượng rồi để lại cho họ ít bạc, coi như mua củi của họ vậy.”
Tô Bân nghe xong gật đầu: “Nương, cách này hay.”
Mấy huynh đệ bắt đầu ôm củi, sau đó nấu cơm, Tô phu nhân đột nhiên nhớ ra điều gì: “Các con ra xe lấy nốt những bình nước còn lại vào, không biết khi nào mưa mới tạnh, để đồ bên ngoài lòng ta không yên.”
Tô Bân đáp lời đi ra ngoài, vừa đến xe ngựa của nhà mình, hắn mơ hồ thấy có một bóng người vụt qua bên xe, hắn ngẩn người trong chốc lát, hình như là người của Yên Vũ lâu, vừa nãy nàng ta đang làm gì?
Trong lòng Tô Bân nghi ngờ, hắn vội vén rèm xe lên xem và kiểm tra lại đồ đạc trong xe, phát hiện đồ đạc không thiếu thứ gì, lúc này mới yên tâm.
“Ca, nương bảo chúng ta mang hết đồ vào, nghe Lý thị vệ vừa nói, nếu mưa không tạnh, có thể chúng ta sẽ phải ở lại đây qua đêm.” Lúc này Tô Quân cũng đuổi theo nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT