Chương Tử Yên này quả nhiên vô dụng, gặp chuyện thì ngoài khóc ra chẳng biết làm gì.
Lão gia đúng là mắt mù rồi, lại đi thích cái gối thêu hoa này?
“Tiểu phu nhân, người đừng lo, ta sẽ đi bế hài tử về cho người ngay! Đừng lo lắng quá!” Giọng của Khương thị vệ rất ôn nhu an ủi, trong mắt hắn ta tràn đầy ánh nhìn yêu thương, nếu không có người khác trong xe, hắn ta nhất định sẽ ôm nữ nhân đang khóc như mưa này lên mà an ủi thật tốt.
“Được! Ngươi mau đi đu! Mau đi đi!” Chương Tử Yên cũng chẳng còn để ý gì nữa, thậm chí còn đưa tay đẩy Khương Đại Sơn.
Khương Đại Sơn toàn thân tê dại, hắn ta không nhịn được dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay của Chương Tử Yên, động tác vừa nhẹ nhàng vừa mờ ám.
Mặc dù chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Tô phu nhân.
Tô phu nhân dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Khương thị vệ! Khương thị vệ! Vất vả rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT