“Đúng vậy, Lương Sinh, ngươi lo chuyện bao đồng làm gì?” Một thư sinh khác cũng thầm trách hắn.
Lương Sinh lại rất cứng đầu, vẫn đưa hai tay lên miệng: “Tô phu nhân, cẩn thận phía sau xe ngựa.”
“Ầm!” Vừa dứt lời, một tảng đá lớn đập vào đầu hắn, máu lập tức chảy xuống mặt.
Tô Mặc vừa vặn đi ngang qua hắn, nhìn rõ mọi chuyện vừa xảy ra.
Nàng nhanh chóng lấy một gói thuốc bột trong ngực ném vào lòng Lương Sinh, sau đó đá một chân vào mỗi ả thanh lâu lắm mồm nhiều chuyện, đá văng ra xa.
Lương Sinh bị đánh cho đầu váng mắt hoa, đột nhiên trong lòng có thêm thứ gì đó, hắn lấy ra xem thì ra là một gói thuốc cầm máu, hắn nhìn quanh, chỉ thấy một sư đệ của hắn đang nhìn chằm chằm vào những ả đàn bà đột nhiên bị đá văng ra ngoài.
“Phàm Trần, cảm ơn ngươi cho thuốc.” Lương Sinh nhịn đau mở gói thuốc, định rắc lên vết thương, Phàm Trần vội vàng chạy đến giúp: “Đừng có mà nhiều chuyện, tự chuốc lấy họa rồi đấy... Thuốc của ta... Ta có thuốc gì đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT