Khu rừng này âm u đáng sợ, biết đâu sẽ có loài vật hung dữ xuất hiện, không thể lưu lại đây.
“Quan gia, thật sự không đi nổi nữa, đã hai canh giờ rồi, chân sắp gãy rồi.” Một cô nương khác lại làm nũng với lão Lý.
“Gãy thì nối lại cũng phải đi, không thấy đây là nơi nào sao? Nhìn xem trong rừng phía trước ngoài mấy ngôi mộ, còn có thể có rắn và hổ gì đó, các ngươi không muốn sống nữa sao?”
Lão Lý quát.
Hắn không hề nói quá, vì hắn đã nhìn thấy phân hổ rải rác, hắn khẳng định đây là nơi hổ thường lui tới, đừng nói dừng lại, dù chỉ là một lát cũng không được, phải nhanh chóng rời khỏi khu rừng này.
“Quan gia, Tô gia ngồi suốt đường rồi, có thể đổi nhau ngồi không, để chúng ta cũng lên nghỉ ngơi.” Một cô nương khác đau chân đến nỗi không đứng vững, ả ta nhìn Tô gia ngồi trên xe rất thoải mái, tức đến nỗi không nói nên lời.
Không phải đều là tội nhân bị lưu đày sao, tại sao bọn họ lại được thoải mái như vậy, còn bọn họ thì phải chịu tội?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play