"Sau khi cả năm con thú bị triệu hồi... khụ, cả năm con búp bê cấp sáu bị áp chế, giai đoạn một sẽ kết thúc, và trận chiến sẽ ngay lập tức bước sang giai đoạn hai." Bất Kiến Hàn ngồi bên bàn giải thích cơ chế chiến đấu, cậu gõ gõ vào "bảng đen" giữa không trung, tiếp tục giải thích: "Giai đoạn hai, nhà vua sẽ đồng thời sử dụng hai năng lực, 'Yến Tiệc' và 'Vương Quyền'. Dị năng Yến Tiệc chắc hẳn mọi người đều đã quen thuộc, nhà vua sẽ ăn thịt năm con búp bê cấp sáu mà ông ta triệu hồi, từ đó tăng cường năng lực.”
"Tuy nhiên, Yến Tiệc là một kỹ năng cần thời gian niệm chú, quá trình này không thể bị gián đoạn, do đó ông ta sẽ kết hợp sử dụng với dị năng còn lại đó là 'Vương Quyền'. Sau khi kỹ năng Vương Quyền được kích hoạt, mặt đất sẽ sụp đổ, tất cả chúng ta sẽ rơi xuống vực sâu, sau đó bị dịch chuyển đến các góc khác nhau của cung điện, kéo dài thời gian để nhà vua hoàn thành Yến Tiệc. Từ đây, chúng ta sẽ phải chiến đấu đơn lẻ.”
"Cần lưu ý rằng, sau khi Vương Quyền được kích hoạt, cung điện sẽ biến thành một bản đồ 'sống'. Đúng vậy, cung điện cũng là một con búp bê, búp bê 'Cấp chín - Mô Hình Mê Cung’, dị năng Vương Quyền sẽ kích hoạt nó. Sau khi được kích hoạt, địa hình sẽ liên tục thay đổi, và sẽ có rất nhiều búp bê địch ẩn nấp trong đó. Trong mê cung cũng sẽ xuất hiện ngẫu nhiên các loại đạo cụ, có loại có thể gây sát thương cho kẻ địch, có loại tăng cường dị năng của bản thân, cũng có loại có thể chữa trị vết thương. Mọi người có thể nhặt và sử dụng chúng để đánh bại kẻ địch.”
"Càng ở lâu trong mê cung, nhà vua càng nhận được nhiều sự tăng cường từ Yến Tiệc. Vì vậy, sau khi bị lạc trong mê cung, mong mọi người hãy nhanh chóng tập hợp lại ở khu vực trung tâm, nơi nhà vua đang ở."
Thời gian quay lại hiện tại.
Thoát ra khỏi bóng tối, Bất Kiến Hàn nhìn xung quanh, những bức tường cao vút với các ô vuông đen đỏ xen kẽ, cuối đường là màn sương xám mờ ảo, không nhìn thấy đỉnh. Văng vẳng từ xa là tiếng bước chân dồn dập, trong bóng tối vang lên tiếng gầm gừ khàn khàn của dã thú, nhưng rất khó phán đoán chính xác phương hướng.
Thoát ra khỏi bóng tối, Bất Kiến Hàn nhìn xung quanh, những bức tường cao vút với các ô vuông đen đỏ xen kẽ, cuối đường là màn sương xám mờ ảo, không nhìn thấy đỉnh. Văng vẳng từ xa là tiếng bước chân dồn dập, trong bóng tối vang lên tiếng gầm gừ khàn khàn của dã thú, nhưng rất khó phán đoán chính xác phương hướng.
Bản đồ mê cung hoàn toàn ngẫu nhiên, mỗi lần Bất Kiến Hàn bước vào, địa hình và cơ quan sẽ thay đổi. Vì vậy, dù đã xông vào mê cung này mấy chục lần, cậu vẫn không thể nhắm mắt mà đi, phải luôn cảnh giác cao độ.
Cậu nhanh chóng chạy đến mép tường, men theo góc tường chuyển sang chế độ ẩn nấp.
Vượt qua mê cung này bằng chế độ ẩn nấp có thể nói là vô cùng dễ dàng. Nhưng vấn đề là, sau khi biến thành búp bê, đồng đội của cậu đã mất đi chức năng ẩn nấp. Vì vậy, trọng điểm của giai đoạn này là làm thế nào để tập hợp với đồng đội trong mê cung trong thời gian ngắn nhất, sau đó hỗ trợ họ nhanh chóng thoát khỏi mê cung với điều kiện bảo toàn lực lượng tối đa. (App TYT)
Không phải tất cả búp bê xuất hiện trong mê cung đều là kẻ thù. Trong đó có một loại nhìn rất giống cuộn len, tên là "Sợi chỉ dẫn đường của Minotaur". Tìm được cuộn len này, nó sẽ dẫn đường cho người sở hữu trở về sảnh trung tâm của mê cung.
Qua nhiều lần thử nghiệm, Bất Kiến Hàn đã xác nhận rằng sự xuất hiện của cuộn len này cũng giống như địa hình, hoàn toàn ngẫu nhiên, và chỉ khi sở hữu cuộn len này, người lạc đường mới có thể trở về sảnh trung tâm. Vì vậy, trong quá trình tìm kiếm đồng đội tập hợp, cậu phải đồng thời chú ý tìm kiếm sợi chỉ dẫn đường của Minotaur.
Ẩn nấp trong góc tường, Bất Kiến Hàn kiên nhẫn chờ đợi con hổ vải đang đi tuần tra trong lối đi phía trước rẽ vào ngã ba, sau đó lăn người một vòng tại chỗ, nhanh chóng lao qua phía sau nó, rẽ vào ngã ba tiếp theo. Cuối ngã ba có một viên đá acrylic màu xanh lá cây lấp lánh, dùng để hồi phục vết thương.
Bất Kiến Hàn có dị năng hồi máu bằng hơi thở, cậu không cần thứ này, nhưng không thể đảm bảo những người đồng đội khác sẽ không bị thương trong mê cung. Cậu lấy viên đá hồi phục, bỏ vào túi, ngay lập tức cơ quan trong mê cung được kích hoạt, bức tường cao phía sau nâng lên, vách ngăn phía trước hạ xuống, lộ ra một con đường mới.
Vút vút, vài tiếng rít sắc bén xé gió vang lên, mũi tên lao thẳng về phía đầu Bất Kiến Hàn. Bất Kiến Hàn lập tức lộn ngược ra sau, liên tiếp né tránh ba mũi tên, mũi tên xoẹt một tiếng cắm phập xuống đất, phần đuôi lông vũ lộ ra rung lên khe khẽ.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, một con búp bê tóc vàng tai nhọn đang ngồi xổm trên một bức tường thấp, giương cung về phía cậu.
[Cấp tám - Cung thủ tinh linh: Cực kỳ nhanh nhẹn, khả năng ngắm bắn cực tốt. Ngoài kỹ năng bắn cung, ma thuật cũng vô cùng xuất sắc, là chiến binh mạnh mẽ của Vương quốc.]
Trên dây cung, đồng thời được đặt ba mũi tên sắc bén tỏa sáng ma lực, dưới ánh mắt thờ ơ của tinh linh, nhắm thẳng vào ngực Bất Kiến Hàn.
Vút-
Ba mũi tên đồng thời rời khỏi dây cung, mang theo cuồng phong, lao thẳng về phía Bất Kiến Hàn.
Bị ma thuật trên mũi tên khóa chặt, Bất Kiến Hàn không thể né tránh, đang định dùng dao găm đỡ đòn tấn công, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, cơn gió do chim trắng vỗ cánh thổi bay lọn tóc mái của Bất Kiến Hàn.
Ma thuật - Bồ câu lửa.
"Người mà ngay cả ta cũng không nỡ làm khó, sao có thể để ngươi dễ dàng làm tổn thương được chứ?" Quý ngài ảo thuật gia cầm cây trượng bạc đầu sư tử, tháo chiếc mũ lụa xuống, mỉm cười không mấy vui vẻ: "Chỉ là cấp tám-"
Từ trong chiếc mũ phun ra những dải ruy băng bảy màu, xen lẫn những mảnh kim tuyến vàng bạc lấp lánh, bay về phía cung thủ tinh linh.
Ma thuật - Pháo Hoa Bất Ngờ.
Bất Kiến Hàn hét lớn: "Khoan đã! Biên Cừu-"
Nhưng hét quá muộn.
Những mảnh giấy màu sắc rực rỡ nhanh chóng tập trung về phía cung thủ tinh linh, bất chấp sự phản kháng của nó, bám chặt vào người nó. Pháo hoa càng quấn càng nhiều, càng dính càng chặt, cuối cùng biến tinh linh thành một hộp quà khổng lồ bảy màu, sau đó-
Bùm-
Giống như một quả pháo hoa thực sự, nó nổ tung thành vô số mảnh vụn đầy màu sắc trên mặt đất, mang đến một sự bất ngờ thú vị.
"Sao vậy?" Biên Cừu nghiêng đầu, đội mũ lụa vào, hỏi Bất Kiến Hàn.
"Anh... haiz, thôi bỏ đi." Bất Kiến Hàn thở dài lắc đầu: "Tôi vừa định nói cung thủ tinh linh giỏi ma thuật, chẳng phải có câu ‘chỉ ma thuật mới có thể đánh bại được ma thuật' sao, bắt được nó biết đâu có thể tìm cách hóa giải chiêu thức biến thành người lùn trên người tôi…”
"Đừng hóa giải, nhìn thế này rất đáng yêu." Biên Cừu tiến đến trước mặt cậu, bế cậu lên, vẫn như cũ dùng một tay đỡ lấy cậu: "Hơn nữa, loại ma thuật này chỉ cần rời khỏi Vương quốc Búp Bê sẽ tự động biến mất. Thời gian duy trì hình dạng này sẽ không quá lâu đâu, cậu cứ coi như phần thưởng cho đồng minh, thỏa mãn sở thích của ta một chút nhé?”
"Không, cái này thực sự là..." Bất Kiến Hàn muốn nói lại thôi, sau đó như nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng bỏ cuộc: "Thôi, được rồi được rồi. Anh vui là được."
"Không nói đến vấn đề chiều cao nữa. Những người khác chắc hẳn vẫn đang chiến đấu trong mê cung, chúng ta phải nhanh chóng đến giúp họ."
Đối với những con búp bê khác không có khả năng ẩn nấp, việc di chuyển trong mê cung quả thực là một trận chiến gian khổ. Khi Bất Kiến Hàn và Biên Cừu tìm thấy nữ diễn viên xiếc, cô ta đang giao tranh với nhà giả kim, người đầy vết thương tím bầm, xanh lét do bị thuốc độc hoặc thuốc ăn mòn, khói bốc lên xèo xèo từ vết thương.
Bất Kiến Hàn lập tức đỡ nữ diễn viên xiếc vào góc tường, sử dụng đá hồi phục cho cô ta chữa lành vết thương, còn Biên Cừu thì đi xử lý nhà giả kim.
“Búp bê thỏ chắc cũng ở gần đây, lúc nãy tôi gặp cô ấy, vì né tránh công kích của nhà giả kim nên bị tường mê cung ngăn cách, rồi lạc mất nhau." Sau khi vết thương do thuốc ăn mòn được chữa lành, nữ diễn viên xiếc nói: "Chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy cô ấy, nếu không, có thể cô ấy sẽ chạy xa mất..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ lớn ầm vang lên, bức tường phía sau nữ diễn viên xiếc rung chuyển dữ dội.
Bất Kiến Hàn và nữ diễn viên xiếc đều giật mình, nữ diễn viên xiếc gần như nhảy dựng lên để né tránh. Sau đó, họ trơ mắt nhìn bức tường tưởng chừng như kiên cố và dày đặc xuất hiện những vết nứt sau vài lần rung chuyển mạnh, rồi "ầm" một tiếng nổ lớn, vô số gạch đá và bụi bay mù mịt-
Một lỗ hổng lớn xuất hiện trên tường.
Một cái đầu thỏ màu hồng với chiếc nơ buộc trên đôi tai dài thò ra từ lỗ hổng: "Xin chào? Mọi người có ở đó không? Tôi nghe thấy tiếng của mọi người ở đấy?”
Bất Kiến Hàn: "... À."
Cậu và Biên Cừu đều không phải là kiểu người có sức mạnh, khi diễn tập vượt ải, họ hoàn toàn không nghĩ đến việc đập tường như thế này.
Biên Cừu, sau khi biến nhà giả kim thành pháo hoa, lúc này cũng phủi bụi trên tay trở về: "Vậy, bây giờ chỉ còn chiến binh cơ giáp."
Búp bê thỏ hỏi: "Vậy chúng ta có cần đi tìm anh ấy không?”
"Không cần đâu." Biên Cừu nói: "Chúng ta chờ ở đây một lát, biết đâu cậu ta sẽ tự tìm đến."
Quả nhiên như lời Biên Cừu nói, mọi người chỉ chờ đợi một lúc, một bức tường khác gần đó cũng bị đập vỡ. Chiến binh cơ giáp với thân hình đồ sộ xuất hiện từ đám khói bụi: "Sao mọi người tập trung đông đủ nhanh vậy?"
"Ừ, nhanh hơn tôi tưởng nhiều." Bất Kiến Hàn nói, rồi tò mò hỏi chiến binh cơ giáp: "Làm sao anh tìm thấy chúng tôi ở đây?”
"Tôi đã bật hệ thống cảm biến nhiệt." Chiến Binh Cơ Giáp chỉ vào vị trí có lẽ là mắt của anh ấy: "Những con búp bê khác có thể khó phát hiện, nhưng nhiệt độ của cậu rất cao, rất đặc biệt, biểu hiện rõ ràng khác với những người khác. Chỉ cần đi theo hướng của cậu là tìm thấy ngay. Chỉ là lúc nãy cậu cứ di chuyển nên tôi mất khá nhiều thời gian."
Bất Kiến Hàn: "Tức là, trong Vương quốc Búp Bê lạnh lẽo này, chỉ có tôi một con người còn chút hơi ấm sao."
"Không nói chuyện đó nữa, tôi có thứ muốn đưa cho các cậu." Chiến binh cơ giáp nói, chiếc hộp đựng đồ phía sau lưng anh ấy "cạch" một tiếng mở ra.
Lạch cạch rơi xuống đất, hàng chục, hàng trăm viên đá acrylic phát sáng đủ màu sắc rơi xuống đất, lăn lộn trên đất. Màu xanh lá cây hồi phục, màu xanh lam tăng cường, màu đỏ gây sát thương, màu tím suy yếu, cái gì cần đều có, khiến Bất Kiến Hàn suýt nữa thì rớt cả mắt.
"Sao anh có nhiều thế này?" Bất Kiến Hàn vừa nhặt những viên đá vừa cảm thán: "Quả nhiên trước khi đại chiến ắt có tiếp tế, hệ thống quả không lừa tôi."
"Hệ thống cảm biến nhiệt cũng có thể phát hiện năng lượng của đá, trên đường đi tôi thấy thì nhặt hết về đây." Chiến Binh Cơ Giáp nói, bới tung đống đá lấp lánh, lấy ra một cuộn len xám xịt: "Ngoài ra, tôi còn tìm thấy cái này, tuy nó cũng có phản ứng năng lượng, nhưng vẻ ngoài trông xám xịt, rất đáng ngờ, nên tôi cũng mang theo luôn.”
"A cái này! Là thứ dùng để vượt qua mê cung..."
Bất Kiến Hàn chộp lấy cuộn len, tháo đầu sợi dây ra, buộc vào cổ tay mình.
[Cấp Ba - Sợi chỉ dẫn đường của Minotaur: Búp bê đặc biệt, đồng hành cùng Mô Hình Mê Cung. Thích chơi đùa và giải đố, có thể mang đến cho bạn sự trợ giúp bất ngờ.]
Mấy con búp bê chia nhau những viên đá do chiến binh cơ Giáp mang về, Bất Kiến Hàn ném cuộn len trong tay xuống. Nó nảy hai lần trên mặt đất, sau đó nằm im bất động.
Giả chết một lúc, nó cẩn thận lăn lộn, dò xét xung quanh. Sau khi phát hiện không bị tấn công, nó vui vẻ lăn đi, vừa nhảy nhót vừa vòng qua lối rẽ chạy về phía sâu trong mê cung.
Đợi sợi chỉ dẫn đường của Minotaur chạy xa, Bất Kiến Hàn mới cầm lấy sợi dây bị nó bỏ quên trong tay mình, dắt các con búp bê đi theo hướng sợi dây chỉ dẫn.
"Nào mọi người lên đường thôi. Đã đến lúc quyết chiến cuối cùng!”