Thạch thú (1) bắt đầu di chuyển.

(1) Con thú dữ bằng đá.

Cùng với sự rung chuyển không ngừng của đại sảnh và những mảnh vỡ từ trên đỉnh đại sảnh rơi xuống, bề mặt đá xám đen của mười tám con thạch thú dần nứt ra. Từng mảnh vỡ rơi xuống, lộ ra lớp da thực sự của những con quái vật này. Đó là một lớp da màu hồng phấn, nhìn trông vô cùng rất ẩm ướt và bóng loáng nhưng lại phủ đầy những đầu nhọn.

[Cấp bốn · Bùn pha lê : Loại bùn pha lê màu hồng phấn có hình dáng như một ngôi sao, còn được gọi là slime . Chúng rất dính và có khả năng phòng thủ mạnh mẽ, hầu như không thể bị thương. Chúng bị phong ấn trong pháo đài của Mê Cung Sương Mù vì một khi tỉnh dậy, chúng sẽ trở nên cực kỳ ồn ào, liên tục kêu gào đòi trở về biển để bắt sứa.]

Nhìn mười tám con quái vật hung dữ trước mặt, Bất Kiến Hàn đứng đờ đẫn.

Cái quỷ gì đây! Đống slime  này chẳng khác nào một lũ sao biển cả?!

Có lẽ tiếp theo chúng sẽ bắt đầu kêu lên tiếng của "Chú bọt biển tinh nghịch" mất!

Bất Kiến Hàn chưa kịp cảnh báo đồng đội không được manh động thì Cánh Tay Thép đã tung một cú đấm mạnh mẽ vào một đám slime  đang tiến lại gần.

"Bùm!"

Slime màu hồng phấn bị cú đấm mạnh mẽ đánh trúng, thân thể biến dạng, rung chuyển dữ dội. Nhưng nó không hề hấn gì, thậm chí còn phản lực lại cú đấm của Cánh Tay Thép!

Cánh Tay Thép lùi lại hai bước, chân trụ xuống đất khiến mặt đất làm từ những mảnh ghép vỡ nứt.

"Đừng tấn công chúng!" Bất Kiến Hàn hét lớn.

"Chúng ta hãy trực tiếp xông qua qua hàng rào này, phía sau chắc chắn có lối ra!"

Slime là một loại chất lỏng phi Newton (2), đòn tấn công vật lý rõ ràng không thể làm tổn thương chúng, đường sống duy nhất chỉ có thể là chạy trốn.

(2) Chất lỏng phi Newton là tên gọi chung của các loại chất lỏng có độ nhớt biến thiên, thay vì là hằng số theo định luật Newton.

Ngay khi vừa dứt lời, Bất Kiến Hàn đã lập tức hành động, trượt một cú dưới thân một con sao biển và lao về phía sâu trong đại sảnh. Thính Phong Ngâm chậm hơn một chút, tránh né hai cái xúc tu của slime rồi lộn nhào một vòng, cũng nhanh chóng lao về phía sâu trong đại sảnh.

Không ngoài dự đoán của Bất Kiến Hàn, ở cuối đại sảnh là một cánh cửa khổng lồ. Cậu và Thính Phong Ngâm mỗi người đứng một bên, dùng toàn lực để đẩy hai cánh cửa nặng nề mở ra.

Phía sau cánh cửa là một màn đen thăm thẳm. Khi cánh cửa trượt mở, Bất Kiến Hàn không kịp ghìm lại suýt nữa thì ngã nhào xuống dưới. Cậu loạng choạng đứng vững lại bên rìa rồi đưa mắt nhìn kỹ hơn thì thấy, dưới chân là một vực sâu không đáy tỏa ra ánh sáng xanh lờ mờ. 

Sương mù cuồn cuộn chảy xuống như thác đổ, che phủ hoàn toàn cảnh vật bên dưới. Một mảnh vỡ rơi xuống vực sâu phải thật lâu sau mới vang lên một tiếng vọng yếu ớt.

Không còn đường nào phía trước, Bất Kiến Hàn hoảng hốt quay đầu nhìn lại. Lúc này, trong đại sảnh không chỉ có mười tám con slime mà còn vô số búp bê lính đang tràn vào.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Tiếng bước chân của con gấu khổng lồ cũng ngày càng gần.

Cánh Tay Thép đang ở trong tình thế nguy hiểm hơn nhiều so với Bất Kiến Hàn và Thính Phong Ngâm. Sau khi đấm trúng slime, tay của anh ấy nhanh chóng bị nó cuốn lấy và dính chặt vào. Nửa cánh tay thép của anh ấy bị slime quấn chặt, những thứ nhầy nhụa, nằm giữa thể rắn và lỏng, liên tục trườn lên người anh.

Bất Kiến Hàn không chút do dự quay lại, kéo lấy cánh tay còn lại của Cánh Tay Thép và cố gắng lôi anh ấy về phía vực thẳm. Nhưng slime dính quá chặt, cậu không thể nào kéo Cánh Tay Thép đi được.

Cái thứ chết tiệt này dính chặt quá!

Cậu nghiến răng, bỏ chiếc đèn dầu, rút khẩu súng lục ra, nhắm vào cánh tay bị dính chặt của Cánh Tay Thép, bắn liền hai phát! - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

"Bùm! Bùm!"

Đạn từ khẩu súng lục không đủ sức mạnh để cắt đứt cánh tay làm từ thép của Cánh Tay Thép, nhưng anh ấy nhanh chóng hiểu ý định của Bất Kiến Hàn. Cánh tay còn lại thoát khỏi sự kéo của Bất Kiến Hàn, cổ tay gập lại khiến lưỡi dao bật ra từ chỗ nối, cậu nhanh chóng cắt đứt cánh tay bị quấn chặt từ vai!

Máu từ phần cơ thể thật bắn ra, nhuộm đỏ cả slime.

Bất Kiến Hàn lại nắm lấy cánh tay còn lại của Cánh Tay Thép, kéo cậu về phía vực thẳm, đồng thời hét lớn với Thính Phong Ngâm: "Nhảy xuống!"

Nếu cậu không đoán sai, đây chính là tình tiết buộc nhân vật chính phải nhảy xuống vực nhưng sẽ không chết!

Thính Phong Ngâm do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng và nhảy xuống. Cùng lúc đó, Bất Kiến Hàn kéo Cánh Tay Thép đến bên vực thẳm và nhảy xuống!

Rồi cơ thể cậu bị kéo lại, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Cánh Tay Thép treo lơ lửng giữa không trung.

Bất Kiến Hàn kinh ngạc ngước lên nhìn Cánh Tay Thép. Cậu thấy người đàn ông đang vật lộn để nhảy xuống vực, nhưng nửa thân dưới đã hoàn toàn bị slime màu hồng phấn quấn chặt, dính chặt vào vách vực, không để anh ấy thoát khỏi.

"...Buông tay đi!"

Giọng nói của Cánh Tay Thép chứa đựng sự đau đớn tột cùng: "Những thứ này có lẽ một khi đã dính vào thì sẽ không buông tha."

"Không, đợi đã—"

"Rầm!"

Tiếng bước chân khổng lồ vang dội trong đại sảnh. Cả người Bất Kiến Hàn run rẩy, suýt chút nữa đã buông tay khỏi Cánh Tay Thép.

Búp bê gấu đã gần đến rồi.

"Buông tay!" 

Cánh Tay Thép gầm lên: "Người của Cức Phong không thể chết hết ở đây! Dù chỉ còn lại cậu và Thính Phong Ngâm, cũng nhất định phải thoát khỏi đây!"

Bất Kiến Hàn cắn chặt môi.

"Rầm!"

Trong cơn chấn động không thể cưỡng lại, bàn tay cậu từ từ trượt khỏi tay của Cánh Tay Thép.

"Rầm!"

Cậu cuối cùng cũng buông tay.

Chiếc mặt nạ kim loại của Cánh Tay Thép với những đường ánh sáng xanh dương lướt qua ngày càng xa trong tầm nhìn của cậu. Màu hồng nhầy nhụa đến đáng ghét kia cuối cùng cũng nuốt chửng đồng đội của cậu.

Bất Kiến Hàn rơi vào bóng tối.

Trong bóng tối, cú rơi dường như vô tận.

Sương mù tựa như những đám mây nâng đỡ Bất Kiến Hàn, khiến cậu nhẹ nhàng đáp xuống trước khi đập mạnh xuống đất.

Cậu đã ném mất chiếc đèn dầu dùng để soi đường trong trận chiến vừa rồi, nên chỉ có thể mò mẫm tiến lên trong bóng tối. 

May mắn thay, vực sâu này không hoàn toàn chìm trong bóng đêm, sau vài bước đi, xung quanh cậu dần dần sáng lên.

Giống như từ đêm tối bước vào bình minh, ánh sáng xanh nhạt bắt đầu hiện lên từ xa và sương mù cũng dần trở nên mỏng đi. 

Trong màn sương, một thị trấn nhỏ xuất hiện trước mặt Bất Kiến Hàn. Và ở lối vào thị trấn, cậu tìm thấy một biển chỉ dẫn. Biển chỉ đường rất thấp, chỉ cao đến ngực cậu.

“Tầng ba... khu Đông?”

Cậu lại ngước lên nhìn thị trấn nhỏ phía trước.

Thị trấn này cũng được xây dựng từ những mảnh ghép giống như trò chơi xếp hình. Trên thị trấn có những con đường lát bằng tấm xốp, bãi cỏ được cắt từ giấy nhựa, hoa làm từ vải không dệt, và các ngôi nhà nhỏ đa dạng. Một số nhà trông giống lâu đài của phù thủy, có nhà lại có mái hình chiếc ô nấm, và có cái nhìn như một ngôi nhà kẹo làm từ bánh và kẹo mút.

Bất Kiến Hàn thậm chí còn thấy một dòng suối nhỏ xanh trong được đông cứng lại bằng nhựa thông trong suốt.

Cậu ước lượng kích thước và chiều cao của các ngôi nhà. 

Những ngôi nhà này, đối với những người như Thính Phong Ngâm hay Cánh Tay Thép thì rõ ràng không thể vào được. Nhưng với thân hình hiện tại của cậu, nếu cố một chút thì có lẽ vẫn có thể vào.

“Tầng khu Đông... nghĩa là còn có khu Tây, thậm chí là khu Nam và khu Bắc? Nếu suy diễn ra, thì nơi chúng ta vừa ở là tầng bốn, nhảy xuống vực thực ra chính là ‘xuống lầu’. Nếu như kệ hàng và mê cung tương ứng với vùng hoang dã và biên giới, thì thị trấn này tương ứng với một nơi có cư dân sinh sống.”

“Nói cách khác, ở đây không chỉ có thể có những con búp bê, mà những con búp bê này có thể có cấp bậc cao hơn, mạnh hơn, và khó đối phó hơn so với ở tầng bốn.”

Bất Kiến Hàn vừa phân tích tình hình trong đầu, vừa quan sát xung quanh.

Thính Phong Ngâm đã xuống trước cậu, nhưng cậu không thấy bóng dáng của cô đâu cả. Cậu thậm chí không phát hiện ra sợi chỉ hay dấu vết nào mà cô để lại. 

Theo lẽ thường, không thể nào cô lại hành động một mình mà không chờ cậu đáp xuống, trừ khi cô đã bị tấn công.

Nếu bị tấn công, thì ít nhất hiện trường phải có vài dấu vết của trận đánh, nhưng ở đây hoàn toàn không có.  ( truyện trên app T Y T )

Chỉ có thể là một trường hợp khác—Thính Phong Ngâm đã nhìn thấy thứ gì đó, và thứ đó đặc biệt đến mức khiến cô phải vội vàng rời đi mà không chờ đợi để hợp lực với cậu và Cánh Tay Thép.

Cô đã thấy thứ gì? Bây giờ phải đi đâu để tìm cô?

Bất Kiến Hàn chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi nhìn quanh. Không còn đường nào khác, có lẽ Thính Phong Ngâm đã bị dụ vào trong thị trấn.

Dù sao đi nữa, cứ vào trong thị trấn xem thế nào đã.

Bất Kiến Hàn bước một bước về phía trước, nhưng đột nhiên cảm thấy như giẫm phải thứ gì đó khiến chân cậu bị trẹo.

Cậu loạng choạng bước thêm hai bước rồi quay đầu lại nhìn.

Trên mặt đất có một con búp bê vải bẩn thỉu, in dấu giày trên người.

Nhìn thấy con búp bê vải quen thuộc đó, Bất Kiến Hàn giật mình, theo phản xạ thò tay vào túi quần, và quả thật, túi của cậu rỗng không.

Lại là con búp bê vải này? Là nó rơi ra khi cậu nhảy xuống vực sao?

Không thể nào. Nếu nó rơi ra, thì đã rơi ở chân vực rồi, sao lại rơi ngay trước cửa thị trấn?

Bất Kiến Hàn nheo mắt lại, nhặt con búp bê vải lên và nhét nó trở lại vào túi quần.

Nắm chặt con dao găm trong tay, cậu thận trọng bước từng bước vào thị trấn.

Cỏ nhựa xanh dưới chân cậu phát ra những tiếng “sột soạt” nhỏ, cảm giác vô cùng kỳ lạ. 

Cậu liên tục đảo mắt nhìn xung quanh, cảnh giác với những mối nguy hiểm có thể ẩn nấp trong thị trấn tưởng như yên bình này.

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân “loạt xoạt” vang lên.

Trong màn sương mờ ảo phía xa, một con búp bê máy móc đội mũ cảnh sát đang đi dọc theo con đường lát đá về phía cậu. 

Búp bê chỉ cao đến ngực cậu, tay chân đều là những khối máy móc tròn và cứng. Hai mắt của nó là đèn pha phát ra hai luồng sáng trắng quét quanh khu vực như đang tuần tra.

Cấp ba·Búp bê cảnh giới: Tiến hóa từ búp bê lính cấp hai, có thị lực cực tốt. Một khi nó phát hiện ra kẻ địch, nó sẽ ngay lập tức phát ra báo động, thu hút tất cả búp bê xung quanh đến tấn công kẻ địch.

Bất Kiến Hàn lập tức vào trạng thái ẩn nấp, lách người nhanh chóng trốn sau một ngôi nhà nấm.

Cậu không dám cứ thế mà tiến vào những ngôi nhà này vì "nhà cửa" thường đồng nghĩa với việc bên trong có "cư dân".

Nếu cậu bất cẩn xâm nhập vào, không những không thoát khỏi búp bê cảnh giới mà còn có thể chọc phải những búp bê cao cấp hơn. Khi đó tình hình sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.

Không biết búp bê cảnh giới có thể bị phá hủy không? Nếu có thể, cậu không ngại tặng cho nó một nhát dao từ phía sau và một lần nữa “ẩn thân hoàn hảo”. Bất Kiến Hàn nắm chặt con dao găm, suy nghĩ thầm trong đầu.

Hai luồng sáng từ mắt búp bê cảnh giới quét qua lại, “cạch cạch” nó đi ngang qua trước nhà nấm. 

Bất Kiến Hàn nhìn chăm chăm vào phần nối giữa đầu và lưng của nó, tay cầm dao găm chuẩn bị sẵn sàng hành động thì đột nhiên cảm thấy đùi mình ngứa ngáy.

Cậu cúi đầu xuống, phát hiện túi quần mình đang có chút động tĩnh.

Dưới cái nhìn chằm chằm không lời của Bất Kiến Hàn, con búp bê vải bẩn thỉu trong túi của cậu nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài.

Nó quay đầu qua lại như để kiểm tra xem xung quanh có an toàn không. Sau đó, nó cẩn thận duỗi hai cánh tay gần như bị rách ra, cố gắng nhẹ nhàng tự kéo mình ra khỏi túi của Bất Kiến Hàn, và rồi... “bịch” một tiếng, nó rơi xuống đất.

Dưới ánh mắt đầy hứng thú của Bất Kiến Hàn, con búp bê vải chưa nhận ra mình đã bị phát hiện. Nó vội vã bò trốn đi, dùng cả tay lẫn chân để nhanh chóng lẩn vào phía sau lưng cậu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play