Mặt đất hơi rung lên ù ù.

"Chạy mau!"

Bất Kiến Hàn hét lên theo bản năng, dẫn đầu lao về phía hành lang trước đó.

Nhưng vô ích. Khi cậu vọt tới mép kho hàng thì tuyệt vọng phát hiện cánh cửa gương lúc đến đã biến mất, chỉ còn lại một bức tường bằng phẳng hoa mỹ.

Không còn đường lui, cậu chỉ đành quay lại nhà kho, cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi nín thở - những con búp bê Nguyên Tử tính bằng vạn đang đồng loạt chuyển động, giống như một quân đội được huấn luyện bài bản, vung đôi tay đeo găng trắng, mở rộng đôi chân ngắn bộp bộp tiến về phía họ.

Tuy kích thước chúng nó nhỏ nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã bao vây bốn người.

Bất Kiến Hàn thấy mắt cá chân nhồn nhột, nhìn xuống thì thấy một con búp bê Nguyên tử đã túm ống quần cậu, đang bò dọc từ chân lên người cậu!

Cậu hít một hơi lạnh, nhấc chân lên lắc mạnh, nhưng con búp bê Nguyên Tử kia bám rất chắc, hoàn toàn không quăng đi được. Cậu buộc phải rút dao găm ra chặt đứt hai tay nó, bấy giờ mới thoát khỏi nó được.

Búp bê Nguyên Tử yếu thật nhưng hai cánh tay đã đứt, đôi tay nhỏ xíu đeo găng trắng vẫn nắm chặt ống quần cậu. Như hai răng nanh của rắn độc, chỉ cần cắn đối thủ là cắn một phát đến chết, cho dù có bị chặt đầu cũng không nhả ra.

Trong phút chốc, Bất Kiến Hàn bỗng nhớ lại rất nhiều cảm giác không chết người nhưng lại khiến kẻ khác sợ hãi ghê tởm.

Ví dụ khi đang đi đường thì đá trúng một con chuột, nó hoảng sợ bỗng nhảy lên chui vào ống quần bò lên trên dọc theo chân; hoặc vô tình giẫm sụp một tổ kiến trên đất, những con kiến đen tính bằng ngàn vạn lập tức bò lên mu bàn chân. Cảm giác ngứa ngáy chi chít khi bị bò lên, cùng với những cơn đau nhói bị côn trùng cắn gần như có thể ép người ta phát điên.

Sống lưng cậu nổi từng đợt da gà.

Ngay khi cậu vừa chặt đứt đôi tay của con búp bê Nguyên Tử đầu tiên trèo lên quần mình, thêm nhiều con búp bê khác tiếp tục leo lên người cậu. Những phần cơ thể tiếp xúc với búp bê sinh ra từng cơn đau nhói, trước mặt cậu bắt đầu xuất hiện cảm giác mơ hồ và chóng mặt.

Cậu nhìn về phía Thính Phong Ngâm, Ninja và Cánh Tay Thép. Thính Phong Ngâm dùng tơ xây một mạng lưới giữa các kệ hàng, nhanh chóng leo lên, nhưng búp bê không dạy cũng biết đã học được cách đi dây, nhanh chóng di chuyển theo hàng dọc sợi tơ về phía cô ấy; Cánh Tay Thép sử dụng đôi tay máy có thể co duỗi bật nhảy để trèo qua các kệ hàng nhưng vẫn có không ít búp bê Nguyên Tử bám vào vạt áo dài của anh ấy; Ninja thì không biết đã đi đâu, không biết đã trốn mất hay đã bị hoàn toàn bị đám búp bê bao phủ.

Bất Kiến hàn lại đá bay vài con búp bê, cởi dây leo bên hông xuống, vung dây leo ra dùng cái vuốt ở cuối dây bám vào kệ hàng rồi đu qua những kệ hàng bị bỏ trống vì đội quân búp bê đang tấn công.

Cậu vất vả lắm mới leo lên được kệ hàng, vừa mới thu móc câu lại thì kệ hàng lại bắt đầu rung lắc chao đảo. Những con búp bê Nguyên Tử nhạy bén cảm nhận được vị trí của cậu thay đổi đã tụ lại thành đội ngũ ầm ầm xông về phía cậu. Cậu vừa đứng dậy thì đụng đầu vào kệ hàng tầng trên, không khỏi rên lên.

Sau đó chiếc kệ cậu đang giẫm lên dường như bắt đầu trũng xuống. Cậu cúi xuống thì thấy cái kệ ghép từ lego vậy mà không chịu nổi trọng lượng của cậu bắt đầu nứt toác sụp xuống!

- Ầm! Ầm! Rầm!

Cậu liên tục làm sập ba tầng kệ, ngã mạnh xuống đất, vừa vặn nện vào giữa đám búp bê Nguyên Tử.

Vô số búp bê Nguyên Tử ập tới, bao vây Bất Kiến Hàn. Cậu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể cái kệ càng lúc càng cao, những con búp bê bao quanh cậu ngày càng biến lớn.

Thứ cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt của cậu là một đám búp bê mũ xanh nhìn xuống cậu, cùng với những gương mặt tròn to đùng trắng bợt nở nụ cười quỷ dị.

Trước mắt đen kịt.

[Bạn đã chết.]

Chơi biết bao phó bản, cách chết của Bất Kiến Hàn đủ để gom lại thành một tuyển tập luôn rồi. Nhưng bị người... phải nói là bị búp bê vây xem mà chết thì đây đúng là lần đầu tiên.

Thật là mở mang tầm mắt.

Qua kinh nghiệm chết vừa rồi, cậu đã hiểu đại khái nguyên lý giết người của đám búp bê Nguyên Tử. Tuy sức tấn công của bọn nó thấp, phòng ngự yếu, về cơ bản không gây tổn thương cho con người, nhưng lại có cảm giác nhạy bén, hành động nhanh nhẹn. Dưới tiền đề ấy, bọn nó còn có thể mang theo độc tố đặc biệt hoặc nguyền rủa, sau khi trúng chiêu sẽ khiến người ta chóng mặt, cơ thể thu nhỏ. Nếu bị tấn công nhiều lần, tích độc tố hoặc nguyền rủa nhiều quá, người trúng chiêu rất có thể sẽ trực tiếp thu nhỏ tới khi biến mất không tìm thấy được. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Một khi biết rõ nguyên lý tấn công thì sẽ biết cách đối phó với bọn nó.

Một chữ thôi, chính là trốn. Trốn càng nhanh càng tốt.

Hồi sinh trở lại trước vô cùng vô tận kệ hàng, đối mặt với ánh mắt chằm chằm đầy ác ý của mười ba vạn ánh mắt, Bất Kiến Hàn chỉ nói một câu: "Làm phiền rồi, tạm biệt", tháo dây leo ném về phía kệ hàng.

Leo lên kệ hàng xuôi theo dây leo, quân đội búp bê Nguyên Tử thoáng khựng lại, lập tức chuyển hướng xác định lại vị trí của cậu rồi ồ ạt kéo đến chỗ cậu.

Bất Kiến Hàn hét lên với đồng bạn: "Chạy mau, chạy càng nhanh càng tốt!" Sau khi đưa ra cảnh báo duy nhất cậu có thể cung cấp, kệ hàng dưới chân quả nhiên lung lay sắp đổ, không chịu nổi sức nặng của cậu bắt đầu sụp xuống. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sập cmn chứ, dùng dây leo một tí là thể nào cũng kích hoạt kỹ năng bị động "tháo dỡ" à?

Không kịp nghĩ nhiều, Bất Kiến Hàn thả người nhảy xuống, nhảy qua kệ hàng đối diện, hai tay víu lấy một tầng trong đó. Trong phút chốc, phần kệ mà hai tay cậu nắm chặt bị nới lỏng, cả kệ bị tách ra, cậu rơi xuống tầng kệ bên dưới.

Cậu liên tục nện sập hai tầng, thấy quân đội búp bê Nguyên Tử lại sắp đuổi kịp, cậu lại quang dây leo lao về phía trước.

Cậu cảm giác mình như hoá thân thành Tarzan, nắm dây leo đu từ chỗ này sang chỗ khác trong khu rừng kệ hàng, thỉnh thoảng còn phá dỡ một hai cái kệ. Nhìn vô số con búp bê Nguyên Tử rơi xuống vực sâu vỡ tan tành vì cậu phá dỡ kệ hàng, cậu kìm lòng chẳng đặng suy nghĩ về vấn đề bồi thường sau cuộc chiến.

Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, chủ nợ là mục tiêu ám sát của nhiệm vụ lần này.

Đây coi như là một cách, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ là có thể xoá hết nợ?

Không biết đã chạy bao nhiêu km, cuối cùng ở phía xa cũng xuất hiện ánh sáng mờ mờ và sương mù dày đặc. Tinh thần Bất Kiến Hàn phấn chấn hẳn, tăng tốc đu leo về phía đó. Dùng sức vung dây dài, cậu nắm dây thừng thả mình nhảy xuống, cuối cùng cũng ra khỏi phạm vi rừng kệ hàng, tiến vào màn sương dày!

Khi đám búp bê Nguyên Tử đuổi dọc theo kệ hàng vừa tiếp xúc với màn sương dày bỗng nhiên run rẩy dữ dội, như thể sâu trong lớp sương mù ẩn giấu một thứ gì đó khiến chúng cực kỳ sợ hãi. Sau đó chúng nó ngừng run rẩy, trật tự lùi xa khỏi khu vực gần sương mù, quay trở lại vị trí ban đầu của chúng nó trên cách kệ hàng.

Sự rút lui của đám búp bê Nguyên tử làm Bất Kiến Hàn thở phào nhẹ nhõm. Sau cậu, Thính Phong Ngâm, Cánh Tay Thép cũng lục tục chạy ra khỏi kệ hàng nhảy vào làn sương mù. Bất Kiến Hàn nhanh chóng cảm nhận được cảm giác hơi nhột từ sợi tơ rung rung trên cánh tay, xuôi theo chỉ dẫn của sợi tơ mảnh tìm thấy đồng đội của mình.

Thính Phong Ngâm và Cánh Tay Thép đã tụ lại, đèn lồng của Cánh Tay Thép trong làn sương xanh đen như một ngọn hải đăng, toả ra ánh sáng yếu ớt.

"Ồ, A Hàn?" Thính Phong Ngâm trông thấy Bất Kiến Hàn dường như hơi ngoài ý muốn: "Cậu, cậu sao mà..."

Cô nói xong bèn nâng tay lên ra dấu độ cao trước ngực mình một chút.

Bất Kiến Hàn im lặng ngẩng đầu, lúc này mới thấy sai sai. Cậu vốn cao hơn Thính Phong Ngâm hơn nửa cái đầu, nhưng giờ lại phải ngước nhìn cô ấy - Cậu còn không cao bằng ngực Thính Phong Ngâm!

Cậu vừa không linh hoạt điều khiển sợi tơ được như Thính Phong Ngâm, vừa không có sức bật như bọ chét giống Cánh Tay Thép, trong quá trình leo núi bỏ trốn không tránh khỏi sơ sẩy bị búp bê tấn công. Cho nên dù không chết ngay tại trận thì cũng chịu đánh đòn chí mạng lùn đi.

"Tôi rơi xuống đất tuyệt đối chưa quá mười hơi thở!" Bất Kiến Hàn hơi cáu kỉnh: "Vì sao chiều cao vẫn chưa khôi phục?"

[Critical hit của búp bê Nguyên Tử thuộc về ma pháp tấn công, không trong phạm vi "Thương tích", không thể khôi phục qua Health Regen. Lời nhắc: Chỉ có ma pháp mới đánh bại ma pháp.]

... Được rồi.

Chiếc áo sơ mi lanh vừa người Bất Kiến Hàn trở nên rộng thùng thình, lộ qua xương quai xanh và non nửa bả vai, tay áo dài quá đầu ngón tay, quần suýt thì tụt xuống khỏi hông, cỡ giày cũng không còn phù hợp nữa.

Cậu bỏ đôi giày lớn cồng kềnh cản trở việc di chuyển, xắn tay áo và gấu quần lên rồi buộc chặt thắt lưng. Nom như một cậu nhóc nghịch ngợm mặc trộm quần áo của người lớn.

"Chỉ có hai người?" Làm xong hết cậu mới ngửa đầu hỏi Thính Phong Ngâm: "Ninja không ra à?"

Thính Phong Ngâm nặng nề lắc đầu.

Ba người họ chờ tại chỗ một lát. Chỗ kệ hàng vẫn lặng như tờ, không chỉ không có người xông từ trong ra mà thậm chí một âm thanh chiến đấu hư hư thực thực cũng không có.

"...Tình huống khẩn cấp, càng dừng lại lâu càng nguy hiểm. Không đợi cậu ta nữa. Đi thôi." Thính Phong Ngâm khàn giọng nói.

Bất Kiến Hàn gật đầu.

Tầm nhìn trong màn sương xanh đen rất thấp, chưa đến năm mét. Xuất phát từ kiêng kị mối nguy chưa biết, Thính Phong Ngâm dùng chỉ bạc thắt thành ba nút thòng lọng liên kết ba người lại với nhau để bọn họ không đến mức đi lạc trong lớp sương dày. Nút thòng lọng này cũng có thể chủ động cởi bỏ bất cứ lúc nào, thuận tiện cho việc đối phó với chiến đấu bất ngờ hoặc một trong số họ rơi vào bẫy thì sẽ không liên luỵ đến đồng bạn khác.

Đi về phía trước một đoạn ngắn, ba người đụng phải một bức tường thành cao ngất được ghép lại từ lego. Phần trên tường thành chìm trong sương mù và bóng tối, không rõ cao bao nhiêu, trong tường thành mơ hồ có tiếng sấm đùng đùng. Đi dọc theo tường thành khoảng vài chục bước, bọn họ tìm thấy một cánh cửa có thể dẫn vào tường thành.

Trong tường thành vẫn là những bức tường cao chót vót.

"Chắc là địa hình mê cung." Bất Kiến Hàn phán đoán: "Đi sát tường thành, cứ men theo bên phải mà đi. Trước sau gì cũng ra ngoài được."

Với sự dẫn đường của cậu, ba người bám vách tường chậm rãi đi sâu vào làn sương.

Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp...

Ở sâu trong màn sương nơi tầm mắt không thể nhìn đến, có tiếng bước chân rõ ràng chỉnh tề đang đến gần. Tiếng bước chân từ gần đến xa, nhịp điệu đều đặn, như một đội quân được huấn luyện bài bản đang tiến về phía này.

Màn sương dày che đậy thị giác và thính giác của Bất Kiến Hàn, đến khi cậu nhận ra có quân đội đang đến gần, khoảng cách giữa bọn họ đã không kịp để cậu lập tức trốn thoát.

Qua màn sương, cậu có thể mơ hồ thấy tiến về phía bọn họ ở chính diện là một đội quân từ búp bê. Đám búp bê đội mũ chóp cao màu xanh, mặc quân phục kiểu tây, đeo huy chương đi ủng da dài, cầm súng trường gắn lưỡi lê, chầm chậm nhưng kiên định tiến về phía bọn họ.

Con ngươi Bất Kiến Hàn co lại.

[Cấp hai - Búp bê Binh Lính: Thể tiến hoá của búp bê Nguyên Tử, hy sinh năng lực cảm giác nhạy bén và ma lực để đổi lấy độ bền bỉ và vú khí mạnh mẽ. Nếu bạn không muốn giao chiến chính diện với một đội quân được trang bị hoàn hảo, ẩn thân sẽ là lựa chọn không tệ.]

Đọc được đặc điểm của búp bê Binh Lính từ hệ thống, Bất Kiến Hàn lập tức nói với đồng bạn phía sau: "Bám tường ngồi xổm xuống! Đừng đứng dậy cho đến khi tôi bảo có thể."

Thính Phong Ngâm và Cánh Tay Thép lập tức chấp hành, Bất Kiến Hàn cũng bám tường ngồi xổm xuống, tiến vào chế độ ẩn thân.

Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp...

Mội đội búp bê Binh Lính màu xanh xuyên qua sương mù xuất hiện rõ ràng trước mắt bọn họ.

Đội búp bê này cao khoảng một mét, xếp thành đội với trật tự hai con một hàng năm con một cột, động tác đồng đều, tiến bước trật tự chỉnh tề, sắp đến gần bọn Bất Kiến Hàn.

Bất Kiến Hàn cắn mu bàn tay để phòng ngừa bản thân căng thẳng quá hàm răng đập vào nhau phát ra tiếng.

Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp...

Chúng nó càng ngày càng gần

Búp bê Binh Lính càng đi càng gần, dưới cái nhìn chăm chăm đầy hồi hộp của Bất Kiến Hàn, đi tới trước mặt bọn họ.

"Huýt-"

Một tiếng huýt vang lên, tất cả búp bê trong đội ngũ đều dừng lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play