Một muỗng cuối cùng, Từ Tú Việt cạo phần gạo dính dưới đáy nồi, múc hết bỏ vào trong chén của Hà Nhị Lang.
Hà Nhị Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầu sự không thể tin được.
Từ Tú Việt có chút thương hại đối với Hà Nhị Lang, giải thích một câu: “Hai huynh đệ khác của con đều ăn rất nhiều, cũng không thể chỉ để cho một mình con ăn cháo loãng được.”
Hà Nhị Lang không lên tiếng, cúi đầu, nhưng tay cầm chén đã hơi run. Hắn cảm thấy mẹ đã thay đổi, trước kia mẹ cũng không phải là không giả mù sương đối xử tốt với hắn, nhưng tiện nghi chân chính ví dụ như thức ăn, thì hoàn toàn không cho hắn một chút nào.
Hà Tam Lang đã sớm có tính toán nếu mọi người đã múc cháo xong mà trong nồi vẫn còn dư, chờ hắn ăn xong chén này, nhất định sẽ cạo vét phần còn lại, như thế có thể ăn thêm được một chút. Lúc Từ Tú Việt cầm muỗng, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái muỗng.
Nhìn thấy muỗng cháo cuối cùng vào trong chén của Hà Nhị Lang, tính toán của hắn trực tiếp gãy, nhìn cháo còn dư lại trong chén của mình, Hà Tam Lang chép miệng, ê ẩm nói: “Con còn đói bụng, bây giờ mẹ chỉ thương nhị ca không thương con.”
Hà Nhị Lang nghe được lời này, hơi dừng đũa lại.
Từ Tú Việt trực tiếp lườm hắn một cái: “Trong chén của con còn nhiều cháo chưa ăn hết, thích ăn thì ăn, không ăn thì đi mài mực cho Tứ đệ của con đi.”
Cô mới vừa nói lời này, Hà Tam Lang cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ cười ngu với Từ Tú Việt hai tiếng, sau đó nói một câu “Ăn, con ăn”, sau đó há miệng ăn cháo. Cuối cùng, còn vươn đầu lưỡi ra liếm một vòng ở đáy chén, lại liếm quanh hàm răng trước một chút, giống như là đánh răng vậy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT