Ngày mới dần dần hiện lên, ánh mặt trời rực rỡ xua tan đi lạnh lẽo của bông tuyết, lúc chính ngọ, Khương Trĩ Y cầm cái bản cung khai mà dọc đường đã đọc đi đọc lại không biết mấy lần kia, hân hoan nhảy nhót mà trở về Dao Quang Các.
Nhưng mới vừa cất bước nhẹ nhàng vào trong viện, chợt nghe bên trong tường viện truyền đến một giọng nữ run bần bật: "Phu nhân bớt giận, nô tỳ thật sự không biết quận chúa đi chỗ nào......"
Nụ cười trên mặt Khương Trĩ Y ngưng lại, nàng đứng trước cổng viện, chậm rãi xếp bản cung khai trong tay thật cẩn thận, cất vào trong tay áo.
Trong viện, tiếng la hét chói tai ồn ào, nghe tiếng chân đi cũng đoán được bên trong đang có rất nhiều nam nữ già trẻ đi.
Giữa một mảnh hỗn độn tiếng người, cái giọng sắc nhọn của Chung thị liền áp bách tất cả mà vang lên: "Một đám hạ nhân mới tới chả lâu, vậy mà cũng hộ chủ quá nhỉ...... Kéo toàn bộ xuống vả miệng, xem cái đám tiện tì này còn cứng miệng được bao lâu!"
"Cữu mẫu là muốn vả miệng ai trong viện của ta vậy?" Khương Trĩ Y bước một chân qua cửa viện.
Một chúng tỳ nữ đang quỳ rạp trong viện bỗng dưng nâng mắt lên.
Chung thị cả kinh quay đầu lại nhìn, ánh mắt lập loè một chút, ra vẻ lo lắng hãi hùng vỗ về ngực, tiến đến đón: "Trĩ Y à, con chạy chạy đi đâu vậy? Con nói xem, thương thế con còn chưa tốt, bên ngoài lại không yên ổn, thật là muốn làm cữu mẫu lo muốn chết......"
Khương Trĩ Y từ từ dựng một bàn tay lên: "Cữu mẫu ăn nói cho cẩn thận, đại biểu ca còn đang bệnh, một tiếng 'chết', hai tiếng 'chết ', không may mắn đâu."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play