Máy ảnh ở thời kỳ này rất hiếm, có rất nhiều người cả đời cũng chỉ có thể chụp được một hai lần mà thôi, là cái loại ảnh chụp màu đen trắng.
Trình Gia Thuật nhìn Lâm Nghiên Thu đang ngồi bên cạnh giường gọt hoa quả, anh ừ một tiếng đồng ý: "Bây giờ đừng chụp, chờ tôi khỏe rồi khi nào muốn chụp tôi sẽ gọi anh."
Thằng nhóc thối, tôi còn không trị được cậu sao?
Phùng Kiến Quốc cười như một con hồ ly nói: "Được, cậu muốn chụp lúc nào cũng được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT