"Không có việc gì, cô hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Những người đó xứng đáng bị như vậy. Đừng cảm thấy có gánh nặng tâm lý, đêm nay giao việc tuần tra lại cho chúng tôi là được."
Khóe miệng Diệp Phù giật giật, cầm lấy nỏ đóng cửa quay về phòng.
Có thể chiếc nỏ đã làm mọi người bị sốc, hoặc cũng có thể là họ tạm thời đang no bụng nên những người tị nạn chạy trốn ở tầng dưới đã rời đi, chỉ để lại vài ngọn đuốc đã tắt và xương cốt bị gãy.
Đêm hôm đó, cảnh sát Tống và Tề Viễn ở tầng dưới, Hạ Duệ và Chương Nguyên mượn ống nhòm của Diệp Phù và ở trên tầng cao nhất, không ai dám nghỉ ngơi hay nhắm mắt vì sợ những người tị nạn sẽ lại gây rắc rối.
Năm giờ sáng. Diệp Phù nghe thấy mấy tiếng kêu đau đớn từ nhà bên cạnh, sau đó có người loạng choạng chạy ra ngoài. Diệp Phù đứng trên ban công nhìn xuống bọn họ, vừa chạy vừa nôn ra máu và máu họ nhổ ra trộn lẫn với thịt thối, người thì khóc lóc, người thì chửi bới, rên rỉ đau đớn...
Họ muốn chạy đến tòa nhà D để cầu cứu nhưng bị ngã giữa đường và không thể đứng dậy được nữa, dưới nhiệt độ cao, người chết thối rữa với tốc độ nhanh hơn, không ai trong số những người ăn thịt đêm qua trốn thoát.
Không khí lại tràn ngập mùi hôi thối, tòa nhà bên cạnh còn có một số người sống sót, khi nhóm Hạ Duệ đến trả kính viễn vọng, họ nói với Diệp Phù rằng những người đó đang ẩn náu trên tầng sáu của tòa nhà C, có khoảng hai mươi người, trong đó có cả phụ nữ, phần lớn là trẻ em.
"Rất nhiều loại rau dại mọc lên từ những nơi có xác thối ở tầng dưới, chỉ trong vài giờ mà chúng đã lớn rất nhanh. Những loại rau dại này mọc lên bằng cách hấp thụ dinh dưỡng từ xác thối à?"
Sau khi Chương Nguyên nói xong, sắc mặt của Tề Viễn và Hạ Duệ đều thay đổi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT