Chương 15: Lời hứa của nàng, họ không xứng đáng
Người dịch : Bạn Quýt

Chu Kim Việt tuệ chất lan tâm, từ trước đến nay chưa bao giờ nói xấu người khác sau lưng, ngay cả khi có định kiến với Quyền Dã, nàng vẫn dùng lời lẽ nhẹ nhàng. Nhưng Ngu Chiêu thì không lo lắng nhiều như vậy, giọng nàng lạnh lùng vang lên: "Tính cách của một người sẽ không thay đổi vì hoàn cảnh, dù là con thú bị nhốt trong lồng cũng không thay đổi được bản tính khát máu của nó."

Chu Kim Việt mắt bỗng nhiên run rẩy, dường như đã đoán ra điều gì đó, không dám tin mà nhìn về phía Ngu Chiêu. Ngu Chiêu nở một nụ cười, nói: “Vậy nên, Chu sư tỷ, tỷ đoán xem, Quyền Dã bị giam cầm tại Độc Nguyệt Phong sẽ làm gì?”

Hắn sẽ mượn cớ để luận võ, dùng tay chân áp chế Ngu Chiêu. Khi Ngu Chiêu bị thương tích đầy mình, hắn lại giả vờ hối hận, xin lỗi nàng, thoa thuốc cho nàng, cầu xin sự tha thứ của nàng. Và rồi lại tiếp diễn hết lần này đến lần khác.

Nếu nói trong năm vị sư huynh, Ngu Chiêu tôn kính đại sư huynh Phương Thành Lãng, thì đối với ngũ sư huynh Quyền Dã, nàng chỉ có sợ hãi, một nỗi sợ thấu tận xương tủy.

Kinh ngạc, không dám tin, giận dữ—vô số cảm xúc xen lẫn, lần lượt hiện lên trong mắt Chu Kim Việt. Quyền Dã, hắn… Hắn sao dám… Ngu Chiêu là sư muội của hắn cơ mà!

“Muội… Còn những người khác ở Độc Nguyệt Phong thì sao? Sao họ không ngăn cản Quyền Dã?” Chu Kim Việt ban đầu muốn hỏi tại sao Ngu Chiêu không báo cáo sự việc này để tìm kiếm sự giúp đỡ từ tông môn, nhưng nghĩ lại, nàng không thể trách một nạn nhân được, nên lời nói chuyển hướng, đổi qua những người khác ở Độc Nguyệt Phong.

“Họ đã từng cố ngăn, nhưng không ngăn được. Muội luôn có những lúc lẻ loi.” Ngu Chiêu dừng lại một chút, “Hơn nữa, Quyền Dã đã từng cứu mạng muội.”

Năm đó, Quyền Dã thật sự đã cứu nàng một lần. Nguyên nhân bắt đầu từ việc Quyền Dã lén đưa Ngu Chiêu ra ngoài tông môn, rồi bất cẩn để nàng lạc vào một khu rừng hẻo lánh. Lúc đó, Ngu Chiêu chỉ là một đứa trẻ vừa mới nhập môn, sức chiến đấu gần như bằng không, suýt nữa đã mất mạng dưới nanh vuốt của thú hoang. Chính Quyền Dã đã kịp thời quay lại và cứu nàng.

Từ đó, nàng nghĩ rằng mình đã nợ hắn một mạng. Dù sau này, Quyền Dã ra tay không biết nặng nhẹ, nàng vẫn nén nhịn sự ấm ức, không dám từ chối.

Nhớ lại quá khứ, Ngu Chiêu chỉ thấy mình thật ngu ngốc. Quyền Dã cứu nàng, cũng vì hắn đã ném nàng vào rừng. Nếu không, làm sao nàng lại gặp nguy hiểm đến tính mạng? Hơn nữa, nàng cũng từng cứu hắn. Không chỉ một lần.

Dù có nợ ân tình cứu mạng, thì nàng cũng đã trả xong từ lâu. Nhưng nàng lại một mực nhớ về quá khứ, chìm đắm trong ký ức, quên mất rằng thời thế đã thay đổi.

“Muội thật ngốc! Hắn đã cứu mạng muội thì sao? Chẳng lẽ vì vậy mà hắn có thể làm bất cứ điều gì sao?” Chu Kim Việt phẫn nộ.

Sự thật hôm nay thật sự khiến nàng mở rộng tầm mắt. Trong mắt người ngoài, các đệ tử của Độc Nguyệt Phong, vốn luôn thanh cao, lại có những bản tính tồi tệ đến vậy.

Chu Kim Việt hỏi: “Vậy có phải danh ngạch của muội cũng bị Quyền Dã cướp đi?”

Ngu Chiêu cười khổ và gật đầu. Quyền Dã bá đạo, dù nàng cũng đã ao ước tham gia vào Bí Cảnh Kinh Tập từ lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại sự đe dọa bằng vũ lực của hắn.

“Thật đáng giận!” Chu Kim Việt giận đến mức tay cũng run lên. Trước đây, tỷ cứ nghĩ rằng Ngu Chiêu sống ở Độc Nguyệt Phong thật thuận lợi, nào ngờ lại rơi vào một hang hổ. Nếu biết trước thế này, tỷ thà giữ nàng lại ở Chủ Phong, cũng không để nàng chịu nhiều ấm ức như vậy!

“Ngũ sư muội, muội đến Chủ Phong, ở cùng với ta nhé!” Chu Kim Việt đột nhiên đề nghị.

Ngu Chiêu ngẩn ra một lúc, rồi lắc đầu.

Chu Kim Việt có chút lo lắng: “Tại sao? Muội lo rằng ta không bảo vệ được muội sao?”

“Chu sư tỷ, ta không muốn liên lụy đến tỷ. Hơn nữa, ta cũng không phải là ta của trước kia nữa. Yên tâm, từ nay về sau, họ sẽ không thể làm tổn thương ta nữa.”

Ngu Chiêu rất cảm kích sự giúp đỡ của Chu sư tỷ, nên nàng càng không muốn mang lại rắc rối cho Chu sư tỷ. Đám người ở Độc Nguyệt Phong không dễ đối phó như vậy.

Hơn nữa, nợ kiếp trước, kiếp này phải trả. Nàng không ở bên cạnh những người đó, làm sao có thể nhìn thấy từng kẻ một rơi vào vực sâu, vĩnh viễn không thoát ra được?

Trong đôi mắt của Ngu Chiêu hiện lên sự kiên định, Chu Kim Việt biết nàng đã quyết ý nên không tiếp tục thuyết phục, chỉ nói rằng nếu gặp rắc rối, hãy đến Chủ Phong tìm tỷ.

Ngu Chiêu cảm ơn, quyết tâm giúp Chu sư tỷ tránh được đại nạn trong tương lai.

Sau khi trở về tông môn, hai người ai nấy tản đi.

Ngu Chiêu trở về động phủ, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm của mình. Lần này, nàng đã nắm bắt cơ hội, lấy được mười ba món từ tay Tô Minh, dùng để trả nợ. Trong đó, mười hai món là những vật có đại tạo hóa, sẽ trở thành đề tài nóng hổi trong giới tu chân ở một thời điểm nào đó trong tương lai. Cái lông vũ rực rỡ kia cũng là một trong số đó.

Chỉ có một món là đặc biệt.

Ngu Chiêu đưa tay nhặt một chiếc túi nhỏ màu xám từ bên trong, hoa văn trên túi là một con chim nhỏ xiêu vẹo, xấu xí vô cùng.

Mở túi ra, một mảnh giấy vàng úa rơi vào lòng bàn tay nàng. Ngu Chiêu mở mảnh giấy ra, nhìn dòng chữ lớn trên đó, khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười chế giễu.

“Dựa vào tờ giấy này, ngươi có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào.”

Chữ ký là Chiêu.

Chiếc túi này là quà sinh nhật mà Ngu Chiêu tự tay may cho Tô Minh, bên trong còn kèm theo một điều ước. Ngu Chiêu vẫn nhớ rõ khi Tô Minh nhận được quà, hắn đã cười tươi rói, còn nói rằng món quà này quá quý giá, hắn nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận.

Khi đó, hắn chắc chắn không ngờ rằng nhiều năm sau, hắn sẽ lấy chiếc túi này ra và yêu cầu người chủ nhân của nó quỳ xuống, tự vả mặt, và phải vả đến khi hắn hài lòng.

Ngón tay Ngu Chiêu chậm rãi siết chặt. Khi nàng mở tay ra, chỉ còn lại một đống mảnh vụn ẩm ướt.

Lời hứa của nàng, họ không xứng đáng.

Giải quyết được một vấn đề trong tương lai, tâm trạng của Ngu Chiêu trở nên vô cùng tốt. Nàng tiếp tục chú ý đến mười hai món bảo vật trước mặt.

Nàng không có nhiều linh thạch, nên vẫn cần bán một món để giải quyết áp lực tài chính. Nhưng mười hai món này đều là những bảo vật quý giá, dù bán món nào Ngu Chiêu cũng sẽ tiếc nuối. Hơn nữa, nàng phải tìm một người mua có con mắt tinh tường và rộng rãi để không làm hỏng bảo vật trong tay nàng.

Ngu Chiêu nhìn mười hai món bảo vật khác nhau, rơi vào tình cảnh khó xử.

...

"Chết tiệt! Ngu Chiêu điên rồi! Nàng dám tặng cây sáo trúc Tử Vân cho người khác!" Tô Minh bật dậy, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Mấy ngày trước, hắn bận rộn chuẩn bị quà nhập môn cho tiểu sư muội, nên không chú ý đến tình hình trong tông môn. Hôm nay, khi trở về tông môn và biết được những gì đã xảy ra trong những ngày qua, hắn lập tức đến tìm nhị sư huynh để hỏi rõ tình hình.

Lam Tử Du lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nhưng nắm tay chặt lại tiết lộ cảm xúc thật sự bên trong.

Tô Minh chậm rãi ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn không thể tin được.

Ngu Chiêu yêu quý cây sáo trúc Tử Vân kia đến nhường nào, hắn là người rõ nhất. Hồi đó, hắn chỉ mượn chơi một lúc mà đã khiến Ngu Chiêu lo lắng đến mức suýt cắt đứt quan hệ với hắn. Từ đó về sau, hắn không dám chạm vào cây sáo đó nữa.

Tô Minh không khỏi lẩm bẩm: “Nàng còn lấy lại cả chiếc túi gấm đã tặng đệ ngày trước, rốt cuộc nàng muốn làm gì.”

Hắn nói rất nhỏ nhưng lại lọt rõ vào tai Lam Tử Du. Sắc mặt Lam Tử Du thay đổi, “Nàng lấy lại cả chiếc túi gấm ấy sao?”

Tô Minh có chút lúng túng gật đầu. Nghĩ lại lúc hắn nhận được chiếc túi, hắn tự hào đến thế nào, giờ lại cảm thấy thật xấu hổ.

“Đã tặng ra rồi còn lấy lại, thật nhỏ mọn.”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play